Cẩm Tú Đỉnh
Chương 64 :
Ngày đăng: 16:52 30/04/20
Tần Thừa Thích sớm đã biết được chuyện Mục Thư Du mời được Triệu Ân từ miệng Vu Trung, cho nên mới hỏi như vậy, ý định ban đầu là muốn Mục Thư Du lộ mặt trước mặt mọi người, không ngờ Ngụy Tố Vân giữa đường nhảy ra nhận công lao về mình, nhất thời làm lửa giận trong lòng hắn dâng lên.
Có điều đang ở trước mặt mọi người không tiện răn dạy, nếu vì chuyện này mà làm hỏng không khí của yến tiệc thì không đáng.
Nghĩ đến việc này, Tần Thừa Thích mới nhìn về phía Mục Thư Du, lại thấy nàng như là không chút để ý nhoẻn khóe miệng mang ý cười đứng hầu một bên, không khỏi nảy sinh nghi ngờ, đừng nói là bảo bối của hắn lại có mưu tính gì nữa chứ, hắn vẫn nên yên lặng theo dõi diễn biến là tốt nhất, vì thế đối với chuyện Ngụy Tố Vân hắn từ chối cho ý kiến chỉ nói: “Được rồi, nàng lui xuống đi.”
Ngụy Tố Vân thấy Tần Thừa Thích không khen mình,thì cảm thấy lạc lõng, đành phải lui qua một bên tiếp tục chăm lo cho yến tiệc.
Mục Thư Du đứng một lúc thì cho người chuẩn bị chút đồ ăn để nàng tự tay mang qua cho Triệu Ân đang canh giữ đèn lồng ở phía sau.
“Triệu quản sự, Hoàng thượng mới vừa tới, tiệc rượu sợ là chờ một lát nữa mới kết thúc, ngài ăn chút gì đó trước đi, lại nói ngồi lâu như vậy cũng rất mệt mỏi, để ta cho người thu dọn một căn phòng trong sân, ngài đi ngủ một lát trước đi, chờ tiệc rượu kết thúc ta sẽ cho người đưa ngài đi ra.”
Triệu Ân đúng là có hơi mệt một chút, nhưng lại không yên lòng ngọn đèn này, cho nên không lập tức đồng ý với Mục Thư Du, mà là trầm ngâm do dự một lát.
“Chủ tử còn đang ở nơi này, nô tài sao có thể đi nghỉ ngơi? Dù cho có vinh dự như thế nào thì một nô tài cũng không thể làm sai quy củ, Mục dung hoa như vậy thật không hợp quy củ, quá mất mặt rồi.” Trương Tư Viện ngồi bên cạnh châm chọc nói.
Hôm nay nàng không được đi dự yến tiệc để xem đèn lồng nên rất tức giận, hơn nữa Triệu Ân là một nô tài mà nãy giờ vẫn ngồi ăn cùng mình thật không có quy củ, đã vậy Mục Thư Du còn chạy tới lấy lòng hắn làm cho nàng không kiềm nổi nữa.
Triệu Ân vừa nghe lời này thì đứng thẳng lên liếc nhìn Trương Tư Viện, lúc được hai tiểu thái giám lại đỡ thì cúi người trước Mục Thư Du: “Nếu dung hoa đã ưu ái nô tài, nô tài còn từ chối nữa thì thật không biết phân biệt tốt xấu rồi, đồ ăn này lão nô mang qua đó ăn, đèn lồng làm phiền dung hoa phí tâm.”
Mục Thư Du mau chóng đưa tay nâng nhẹ hắn dậy: “Triệu quản sự yên tâm, vị bên cạnh đây là Trương Tư Viện Trương Dung hoa làm việc rất ổn thỏa, có nàng ở chỗ này trông giữ ngài cứ yên tâm đi, huống hồ còn có nhiều người như vậy ở đây, bảo đảm không có chuyện gì!”
Triệu Ân gật gật đầu, lại liếc nhìn Trương Tư Viện sau đó mới dẫn theo 2 tiểu thái giám đi tới căn phòng bên kia.
Chờ Triệu Ân đi rồi, Mục Thư Du không để ý đến Trương Tư Viện nữa mà xoay người trở về Như Đình các.
Các phu nhân trong dòng họ vì có Tần Thừa Thích đến mà hưng phấn không thôi, một đám người ngồi ở đằng kia xa xa thưởng đăng cũng đều uống không ít rượu, lề mề qua lại hơn một canh giờ mới đều đứng dậy cáo lui.
Mục Thư Du thừa dịp không người mới quay lại nơi treo đèn, còn chưa đến gần đã nghe thấy Trương Tư Viện nổi giận: “Phía trước không phải đã yên ắng rồi sao, tại sao Triệu Ân còn chưa trở lại? hắn là thứ gì chứ, dám trốn việc như vậy sao!”
Mục Thư Du nghe xong thì cười thầm, lúc bước qua thì bất đắc dĩ nói: “Ngươi nên nhẫn nại một chút đi, Triệu quản sự thân mình không được tốt, ta vừa mới phái người qua đó thì được biết Triệu quản sự đang ngủ say, dù sao cũng không vội liền chờ một chút vậy.”
“Ngươi nói nghe thật hay, dù sao ngươi cũng không phải ngồi ở đây, không phải ngươi có bản lĩnh rất lớn sao? Sao hôm nay lại đi nịnh hót một nô tài, ta không phải là ngươi, không thể chịu như vậy, ta phải qua đó hỏi hắn mới được.”
Nửa đêm, Mục Thư Du có chút khát nước, lật người muốn ngồi dậy uống trà, chỉ là lúc vừa mở mắt thiếu chút nữa bị dọa gần chết, nàng thấy Tần Thừa Thích chẳng biết ngồi dậy từ lúc nào, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình.
“Hoàng thượng, ngài làm sao vậy?” Mục Thư Du nghĩ không lẽ hắn ngủ đến điên luôn sao, nếu thế thì thật dọa người.
“Trẫm làm nàng sợ sao?” Tần Thừa Thích rầu rĩ nói, giống như cảm xúc bị suy sụp.
Mục Thư Du cũng ngồi dậy, lại xốc màn trướng lên, nương theo ánh nến nhìn sắc mặt Tần Thừa Thích, thật đúng là có chút uể oải, không khỏi lo lắng: “Hoàng thượng, rốt cuộc ngài bị sao vậy?”
“Trẫm gặp ác mộng.” Tần Thừa Thích lầm bầm một câu.
Mục Thư Du nghe xong thiếu chút nữa cười ra tiếng: “Hoàng thượng, là giấc mộng gì mà khiến ngài ra nông nổi này, hơn nữa mộng đều là giả, không cần sợ.” Người này rõ ràng là người lòng dạ độc ác sát phạt không chớp mắt, vậy mà lại bị một giác mộng làm bừng tỉnh thật là buồn cười.
Tần Thừa Thích vẫn nhìn thẳng vào Mục Thư Du, một lát sau mới nói: “Trẫm mơ thấy nàng bị lệ quỷ bắt đi, lời nói của Ngụy Tố Vân đêm nay khiến trẫm bất an, Trẫm nghĩ tới nàng từng vì chuyện Tứ Thủy trấn mà gặp ác mộng liên tục, mà Liêu Tử Bân kia trước khi chết cũng từng thề độc nói sẽ không bỏ qua cho nàng, cho nên Trẫm nghe thấy lời nói của Ngụy Tố Vân thì bất an trong lòng lại trào lên, còn có lúc ấy nàng còn nói lệ quỷ đeo bám nàng có rất nhiều khiến Trẫm liền càng sợ hãi, kết quả thì nhìn thấy ác mộng. “
thì ra là vì hắn lo lắng cho nàng, khó trách lúc nãy hắn không cho phép mang những đồ vật ở Hòa Tri điện vào đây, Mục Thư Du cảm động, cười nói: “Thần thiếp thật sự không có việc gì, không có lệ quỷ nào có thể bắt được thần thiếp, mạng của thần thiếp là do ông trời bảo vệ đó, Hoàng thượng trăm công nghìn việc, nếu lại vì thần thiếp mà sầu lo, sẽ khiến thần thiếp không cách nào vui vẻ được.”
Tần Thừa Thích đưa tay lau đi nước mắt trào ra nơi khóe mắt Mục Thư Du, ôm nàng nằm xuống: “Trẫm cái gì cũng không sợ, những vì Trẫm làm đều là vì bách tính lê dân, chiến tranh với các nước cũng là vì Trẫm muốn thống nhất thiên hạ lập nên triều đại thịnh thế, là công là tội Trẫm đều không thèm để ý, có điều Trẫm cũng mong nàng có thể ở bên cạnh Trẫm, Trẫm không muốn nàng có chút thương tổn nào. Như vậy đi, qua hai ngày nữa Trẫm mang nàng đi Quy ẩn tự nghe thuyết giáo, xem xem phương trượng ở nơi đó có thể hóa giải oán khí bên cạnh nàng hay không, bảo họ cầu thần phật cho nàng được bình an vô sự, cùng Trẫm bạc đầu giai lão.”
“Hoàng thượng nửa đêm không chịu ngủ là vì muốn chọc cho thần thiếp khóc có phải hay không!” tuy Mục Thư Du nói vậy nhưng vẫn khóc.
Tần Thừa Thích vỗ lưng nàng dỗ dành: “Bảo bối kiên cường của Trẫm sao có thể dễ dàng khóc như vậy chứ, không nói chuyện này nữa, nếu nàng muốn lấy Hiền phi làm núi dựa, vậy Trẫm cũng phải giúp nàng một tay mới được, không thì với tính tình bất định của Hiền phi nàng cân nhắc không đúng sẽ bị liên lụy, Trẫm cho nàng thêm một thứ bảo hiểm nữa là không còn gì để lo.”
Mục Thư Du lau mắt hỏi: “Thứ gì bảo hiểm?”
“Ngủ đi, ngày mai nàng sẽ biết.” Tần Thừa Thích không nói gì thêm, đem màn trướng buông xuống, sau đó bảo Mục Thư Du nghỉ ngơi.
Trong bóng đêm, Mục Thư Du bỗng nhiên lại nói: “Sau này, Hoàng thượng muốn đi cung nào nghỉ ngơi thì cứ đi nơi đó, thần thiếp sẽ không so đo nữa.”
Sau một lúc lâu, Tần Thừa Thích mới lên tiếng: “Ừ, Trẫm biết rồi.”
Chỉ là, Trẫm không tin! Ở trong lòng Tần Thừa Thích yên lặng nói thêm một câu, sau đó mới thật sự ngủ.