Cẩm Tú Đỉnh
Chương 66 :
Ngày đăng: 16:52 30/04/20
Lại mấy ngày nữa, Mục Thư Du sai Giai Tĩnh đi đem chuyện Kỷ Tư Nguyệt gây nên nói cho Giai Kỳ nghe, Giai Kỳ tìm một cơ hội nói lại cho Hiền phi, chỉ là lần này Hiền phi không hề tức giận, suy nghĩ một lát mới nói: “Dáng vẻ của Kỷ Tư Nguyệt kia đúng là làm phiền Mục Thư Du, ngươi nói cho nàng biết, Kỷ Tư Nguyệt ngã bệnh không phải giả vờ, bản cung cũng chỉ có thể uyển chuyển mà qua đó nói chuyện, đến lúc đó bản cung lại phái thêm vài nữ quan qua giúp nàng là được, bản cung cũng biết nàng khó xử và oan ức, có điều có khó khăn hơn nữa thì cũng qua thôi, muốn làm đại sự thì phải chịu khổ. “
Giai Kỳ lĩnh mệnh đến Hòa An điện truyền lời của Hiền phi lại cho Mục Thư Du, lúc này Mục Thư Du mới biết chính mình hiểu lầm Kỷ Tư Nguyệt, vì bản thân giả bệnh nên nghĩ rằng người khác cũng giống như mình, về điểm này chính là nàng hẹp hòi.
Phải làm việc mà còn đụng người bệnh thật là mệt, nếu nàng ấy đã bệnh thật nàng không nên nói thêm gì nữa là tốt nhất, chỉ là cách nói chuyện của Tần Thừa Thích thật khiến người ta chán ghét, lúc này đây Mục Thư Du cũng biết mình không đúng, nhưng Tần Thừa Thích lại càng sai, cũng càng làm cho lòng người lạnh lẽo.
Sau vài ngày, Mục Thư Du càng gặp nhiều khó khăn nhưng cũng im lặng chịu đựng, mỗi ngày đều bị công sự quấn lấy khiến đêm đêm không thể yên giấc, cả người gầy đi, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt lõm sâu.
“Thục nghi, hôm nay ngủ sớm chút đi, mặt mũi người lúc này rất dọa người, canh nóng này ngài uống trước đi.” Như Ý thấy lúc nãy Mục Thư Du không ăn được bao nhiêu, bây giờ còn muốn thức đêm thì rất đau lòng.
“Chờ một lát nữa đi, những danh sách này còn chưa xem xong, ngày mai còn phải giao công việc nữa, canh này ta không uống, dùng chút trà là tốt rồi.” Mục Thư Du cũng không ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn sổ sách trong tay.
Thẳng đến khi đêm dài mắt cũng nhòe đi, chỉ thấy mơ hồ Mục Thư Du mới không tình nguyện ngồi thẳng dậy ngừng một lát, nhắm lại trong chốc lát mà không mở ra nổi nữa, nên liền ngồi trên ghế thiếp đi.
“Thục nghi, mau lên giường nghỉ ngơi đi, cứ như vậy sẽ không tốt đâu.” Như Lan nhỏ giọng lay tỉnh Mục Thư Du.
Mục Thư Du nghĩ lại cũng thấy đúng, mình cứ như vậy cũng không phải là chuyện tốt, căn bản không có hiệu suất, không bằng ngày mai dậy sớm một chút, nghĩ vậy nên nàng cho người chuẩn bị đi nghỉ ngơi.
“Thục nghi, không xong rồi Giai Tĩnh cơ hồ là từ bên ngoài chạy vào, vẻ mặt lo lắng.
một cung nữ như Giai Tĩnh làm sao có thể làm ra chuyện không hợp lễ nghi như thế này, có thể khiến nàng rối loạn như vậy chắc chắn là chuyện nghiêm trọng, tim Mục Thư Du cũng treo lơ lửng: “Sao vậy, có chuyện gì người từ từ nói.”
Giai Tĩnh gấp đến độ dường như muốn khóc: “Kỷ phu nhân, Kỷ phu nhân hoăng rồi!”
Mục Thư Du còn đang suy nghĩ ý nghĩa của từ hoăng này, lại nghe Giai Tĩnh nói: “Mới vừa rồi Thẩm Cung Lệnh cố ý phái người đến sai nô tỳ nói cho thục nghi một tiếng, Hoàng thượng hiện tại đang ở Song Lan điện hạ chỉ cho người chuẩn bị hậu sự, thục nghi mau nghĩ biện pháp đi.”
Kỷ Tư Nguyệt chết? Mục Thư Du kinh sợ một lát mới phản ứng được, vẻ mặt không thể tin, không phải nàng ta đang ở Song Lan điện tĩnh dưỡng sao?
“Ta nghĩ biện pháp?” Mục Thư Du ngơ ngác hỏi Giai Tĩnh.
“Hiền phi nương nương, ngài chờ nô tài vào thông báo một tiếng cũng không muộn mà, Hiền phi nương nương!”
Tần Thừa Thích nghe tiểu thái giám bên ngoài gọi tiếng, không bao lâu sau thì thấy Hiền phi xông vào, tiểu thái giám theo ở phía sau không dám nói nữa, chỉ có thể quỳ xuống dập đầu.
“Nếu có lần nữa, Trẫm sẽ cho người đuổi ngươi ra ngoài.” Tần Thừa Thích không thích hành động này của Hiền phi.
Hiền phi cũng không để ý, nổi giận đùng đùng nói: “Thần thiếp biết Hoàng thượng vì chuyện của Kỷ Tư Nguyệt thầm oán Mục Thư Du, nhưng Hoàng thượng có muốn trừng phạt ai cũng phải có mức độ, vị phần của Mục Thư Du còn đó sao có thể nhỏ nhen như vậy, người chết là lớn nhất, lễ tiết nên có vẫn không thể thiếu, không thì đến lúc đó còn không phải Hoàng thượng mất mặt!”
Tần Thừa Thích nghe vậy sắc mặt lập tức trở nên khó coi: “Ngươi nói bậy bạ gì đó, Mục Thư Du còn đang khỏe mạnh, người ở đây phát điên làm gì?”
“Hoàng thượng suốt ngày vì Kỷ phu nhân mà ưu tư đâu còn biết gì đến chuyện bên ngoài, sau khi Mục Thư Du từ Song Lan điện trở lại Hòa An điện thì bệnh không dậy nổi, ngự y cũng không mời được, cuối cùng vẫn là Thẩm Văn Tuệ tự mình đi, mới mời được một người mới tới. Bởi vì Hoàng thượng không thích, người trong Hòa An điện cũng không dám để lộ ra, nhiều ngày nay cung nữ tùy thân của Mục Thư Du đều đi khắp nơi cầu người giúp các nàng chuẩn bị hậu sự, nếu không nhờ có Giai Kỳ bên cạnh thần thiếp đến cầu xin thần thiếp tới đây, thần thiếp cũng không biết trong cung này sắp mất đi một vị thục nghi nữa đâu!”
Tần Thừa Thích nghe xong thì đầu tê rần, thân mình rét run, sau đó toàn thần toát mồ hôi: “Ngươi nói Mục Thư Du nàng bị làm sao?”
Hiền phi thuận miệng nói: “Sợ là đã hấp hối rồi, chờ sau khi Hoàng thượng tìm ra tên thụy cho Kỷ phu nhân, những cái còn dư lại vừa lúc tìm cho Mục thục nghi một cái luôn đi.”
“Ngươi, ngươi lừa Trẫm!” Tần Thừa Thích không tin, ngày đó Mục Thư Du rõ ràng không có chuyện gì, bây giờ mới có vài ngày sao có thể chết được chứ!
“Tội khi quân thần thiếp vạn lần không dám phạm phải, Hoàng thượng tự đến xem sẽ hiểu.”
Tần Thừa Thích miễn cưỡng cười: “Nhất định là Thư Du sợ Trẫm trách tội nàng mới nghĩ ra biện pháp này, có phải không? thật ra Trẫm cũng không muốn giận nàng lâu lắm đâu.”
Hiền phi hừ lạnh: “Hoàng thượng cảm thấy Mục Thư Du là người như vậy sao?”
Tần Thừa Thích cũng không muốn nhiều lời với Hiền phi, lập tức cho người chuẩn bị ngự liễn đi thẳng đến Hòa An điện, gần tới nơi thì đã thấy trước cổng Hòa An điện treo lên khăn trắng, đến càng gần Tần Thừa Thích càng sợ hãi, hắn sợ lời Hiền phi nói đều là thật sự. Đến trước cửa Tần Thừa Thích hạ liễn bước nhanh vào trong sân, lại nghe thấy tiếng khóc than khắp nơi, nhất thời hắn cảm thấy như có gai nhọn đâm sâu vào tim mình, bước chân không vững cố gắng đi vào nội thất, trước tiên hắn nhìn thấy Ô Nhạc Song cùng một đám cung nữ ngồi bên cạnh Mục Thư Du khóc lóc, tiếp theo chính Mục Thư Du gầy yếu im lặng nằm trên giường mặt không chút máu, dáng vẻ kia thật không khác gì với người chết!
Tần Thừa Thích bỗng thấy trước mắt tối đen, chân cũng mềm nhũn, nghiêng ngả lảo đảo nhào tới trước giường, hai tay run run sờ mặt Mục Thư Du, lúc mở miệng thanh âm cũng phát run, trong giọng nói dẫn theo khẩn cầu: “Thư Du, nàng làm sao vậy, nàng đừng dọa Trẫm, nàng mau mở mắt ra nhìn Trẫm đi mà?”