Cẩm Tú Đỉnh

Chương 71 :

Ngày đăng: 16:52 30/04/20


Tần Thừa Thích chậm rãi cởi xiêm y của Mục Thư Du ra, từng chiếc xiêm y rơi xuống đất, thân thể của Mục Thư Du cũng ngày càng run vì hồi hộp.



“Nàng đang sợ Trẫm sao?” Tần Thừa Thích môi kề bên tai Mục Thư Du nhỏ giọng hỏi.



Mục Thư Du không được tự nhiên trốn tránh hắn: “Hoàng thượng nghĩ nhiều rồi, thần thiếp được thánh sủng, vui còn không kịp, sao lại sợ chứ.”



“không sợ thì tốt, Trẫm tin nàng.”



Mục Thư Du nghe xong cũng không nói, lúc Tần Thừa Thích môi hôn lên chính mình thì lập tức ngừng hơi thở.



Tần Thừa Thích chỉ hung hăng hôn một chút, rồi khẩn cấp ôm ngang lên Mục Thư Du hướng về phía giường, các nô tài cũng biết điều mà đi ra ngoài hết, lặng lẽ đóng kỹ cửa phòng.



Mục Thư Du cỡi hết số quần áo còn lại trên người, Tần Thừa Thích không nhanh không chậm đứng lên, cũng không vội mà chỉ ngồi bên Mục Thư Du nhìn kỹ nàng.



“Hoàng thượng, vẫn nên tắt đèn hết đi, thần thiếp thấy bất nhã.”



“Ái phi của trẫm từ khi nào lại để ý những điều này, Trẫm chỉ hận không thể khiến đèn sáng lên thêm một chút, để Trẫm nhìn rõ ràng hơn.” Tần Thừa Thích nói xong cũng đem xiêm y cởi ra một bên, sau đó tựa vào bên người Mục Thư Du, chậm rãi sờ thân thể ngọc ngà của nàng.



Mục Thư Du bị động để Tần Thừa Thích làm việc, cả người Tần Thừa Thích áp lên nàng, vừa hôn môi Mục Thư Du, cắn, lưỡi cạy mở hàm răng của nàng ra.



(Truyện được đăng tại Cungquanghang.com)



Lần này Tần Thừa Thích vẫn không tiếp tục hôn sâu, mà hôn dọc theo cổ trắng ngần của Mục Thư Du rồi di chuyển đến hai gò bồng đảo căng đầy, một tay cầm lấy nắn bóp, rồi dùng lưỡi mút lấy nhũ tiêm hồng hào ngon ngọt, được mùi ngon, tiếng liếm mút ngày càng lớn, tuy trong lòng Mục Thư Du khó chịu, nhưng cả người đều run lên vì sự khiêu khích của hắn, nàng cắn răng chứ không phát ra một tiếng vang.



“Còn mạnh miệng, bên dưới của nàng đã ướt đẫm đây này, rõ ràng ái phi cũng muốn Trẫm. “



Tần Thừa Thích nói xong, đem chân Mục Thư Du tách ra rồi ma sát xung quanh, chậm rãi ra vào u cốc hút hồn, ngón tay hướng lên môi nàng cười nói: “Nàng nếm thử đây là cái gì tư vị gì?”



Mục Thư Du quay đầu trốn tránh, nhíu mày không nói.



Tần Thừa Thích trầm tư một lúc sau bất đắc dĩ nói: “Nàng còn không chịu tha thứ cho Trẫm? Từ lúc nàng khỏi bệnh, nàng luôn bất mãn với Trẫm tuy rằng bình thường thấy nàng vẫn dẫn theo vẻ mặt tươi cười, nhưng nàng luôn đề phòng Trẫm cũng chán ghét Trẫm, lại không chịu cùng Trẫm nói một câu lời thật lỏng. Thư Du, Trẫm không nghĩ nàng lại trở thành như vậy, Trẫm không phải chỉ muốn một quý phi giữ lễ nghi, một hoàng quý phi xuất chúng, Trẫm muốn cùng nàng làm vợ chồng, một đôi vợ chồng bình thường thôi nàng hiểu chứ?”



Mục Thư Du nghe xong cười nhạt một tiếng: “Thần thiếp nghĩ Hoàng thượng lại nói giỡn rồi, Kỷ phu nhân cùng Hoàng thượng là thanh mai trúc mã, bị ủy khuất hậm hực mà chết không nói, suýt nữa cả nhà nàng ta cũng bị vạ lây; thời gian Văn phi theo Hoàng thượng cũng không ngắn, cuối cùng lại chỉ đổi lấy Hoàng thượng một câu không đau lòng; nghe nói thần thiếp và Ô Thục nghi có nhiều điểm giống nhau, lúc trước Hoàng thượng đối với nàng ấy vinh sủng cực kỳ, còn có Thư Yến, Bạch Tử Nhược hòa bình Nam Vương trắc phi … không phải người nào cũng từng cùng Hoàng thượng nhu tình mật ý ân ái, nhưng bây giờ thiếp thấy bọn họ thật đáng thương. Có những vết xe đổ đặt trước mắt, giống như hoa trong nước, thần thiếp sao dám không kinh sợ làm theo quy củ, leo lên Hiền phi như vậy? Hoàng thượng, thần thiếp đã không phải là Thái phi, sau này Hoàng thượng ghét bỏ thiếp, thiếp sẽ không còn đường lui thối lui!”



Tần Thừa Thích nhìn chằm chằm Mục Thư Du, sau đó mở miệng âm thanh có chút khàn khàn: “Nàng nói đều đúng, nhưng vì sao nàng không ngẫm lại, sở dĩ Trẫm đối với họ vô tình, lần nào không phải là vì nàng! Trẫm chỉ muốn nàng tốt, muốn cho nàng cùng Trẫm bên nhau, không muốn khiến trong lòng nàng bởi vì những nữ nhân khác mà chán ghét Trẫm, càng không muốn bởi vì những nữ nhân ấy mà nàng mà bị ủy khuất, chẳng lẽ Trẫm làm như vậy cũng sai? Thư Du, nàng quá tàn nhẫn với Trẫm, môt câu nàng nói Trẫm đều nhớ ở trong lòng, Trẫm biết nàng không muốn cùng khác chung một chồng, điều này Trẫm làm không được, chuyện này không phải do Trẫm quyết định, cho nên Trẫm chỉ có thể tận lực làm cho nàng bớt thương tâm một chút. Trẫm vô tình, Trẫm thừa nhận là mình tàn nhẫn, vì trong lòng Trẫm có nàng, vì nàng trẫm có thể bất chấp xử lý hết tất cả nữ nhân ấy, trẫm làm vậy là sai sao? Phong nàng thành hoàng quý phi là bởi vì nàng có thể đảm đương, với lại vì sao Trẫm nhất định muốn đem Phúc Hân giao cho nàng nuôi nấng, Phúc Hân là đích trưởng công chúa của Trẫm, do nàng nuôi nấng thì sau này ngôi vị Hoàng hậu cũng là của nàng, nàng hiểu không?”
“Các ngươi đừng có chê cười ta, ba người chúng ta đồng thời tiến cung, các ngươi cũng như ta thôi.” Mục Thư Du thấy Cao Y San xong, tâm tình cũng không cao hứng.



“Là nàng ta nhất định muốn tới gặp tỷ tỷ, ta bị nàng ấy quấy rầy chịu không nổi.” Tống Nguyệt Dĩnh bất đắc dĩ nói.



“Vốn là, hiện tại Song Lan điện chỉ có hai người chúng ta, không bằng Mục tỷ tỷ ở nơi này chơi đi, giúp tiểu công chúa pha trò.”



Tống Tư Nguyệt tức giận nói: “Đó là đích trưởng công chúa của Hòa Hi quốc chúng ta, tôn quý vô cùng, không thể thất lễ, ngươi còn muốn pha trò?”



“Có gì không được?”



Ba người vừa nói cười thì Phúc Hân và cung nhân vào đến: “ Thỉnh an hoàng quý phi.”



Mục Thư Du một tay nâng Phúc Hân dậy: “Nhanh đến đây, cả ngày học mệt rồi lại đây ăn điểm tâm.”



Phúc Hân cười híp mắt tựa vào trong ngực Mục Thư Du, vừa nghe nói có thể ăn điểm tâm thì ôm cổ Mục Thư Du cười khanh khách.



“Dáng vẻ của công chúa thật xinh đẹp, sau này nhất định là đại mỹ nhân, càng khó được là có thể cùng Mục tỷ tỷ thân thiết như vậy.” Cao Y San cảm khái nói.



Tống Nguyệt Dĩnh cũng gật đầu theo: “Vẫn là tỷ tỷ tốt bụng.”



“Phúc Hân là đứa trẻ ngoan, nghe lời lại hiểu chuyện, ta cũng thật lòng yêu thương con bé.” Mục Thư Du nói xong liền hôn lên khuôn mặt bé nhỏ của Phúc Hân.



“không nói tới chuyện này nữa, ta cố ý dẫn theo món đồ chơi này, công chúa có muốn hay không ?” Cao Y San cầm ra một con búp bê vải trêu đùa Phúc Hân.



Phúc Hân hết sức cao hứng, nhưng vẫn là nhìn nhìn Mục Thư Du, Mục Thư Du cười: “Qua đó đi, Cao phu nhân cố ý làm cho con, con phải cám ơn nàng.”



Phúc Hân ngoan ngoãn gật gật đầu, đi đến chỗ Cao Y San nhận lấy búp bê vải, yêu thích không muốn buông tay.



“Công chúa như vậy thật làm cho người ta yêu thích, làm ta cũng muốn sinh một đứa. “ Cao Y San cũng là càng nhìn Phúc Hân càng thích, nhịn không được ôm chầm lấy Phúc Hân trên đùa con bé.



Tống Nguyệt Dĩnh xì một tiếng cười vui vẻ: “Tỷ tỷ, ngài nhìn nha đầu không biết xấu hổ này xem, còn chưa thị tẩm qua mà đã muốn sinh con rồi. “



Mục Thư Du ngược lại là không để ý lời nói của Tống Nguyệt Dĩnh, bởi vì nàng đang nhìn Cao Y San trêu đùa Phúc Hân, cũng không biết như thế nào, nàng cứ luôn cảm thấy vẻ mặt của Cao Y San càng nhìn càng thấy không thích hợp!