Cân Cả Thiên Hạ
Chương 997 : Cấm chú nguyền rủa thâm độc của xuân đức
Ngày đăng: 17:52 30/04/20
Ở bên trong hang động tối tăm, sau khi đã khôi phục lại ít nhiều thì Phong Kiếm bắt đầu kể lại tất cả những việc mà hắn gặp phải vài ngày này, nhất là việc hắn bị Xuân Đức đuổi giết. Khi nhắc đến Xuân Đức thì trong lòng hắn lại không khỏi nổi lên hàn ý, nhất là nhớ đến đôi mắt màu xám u ám kia. Khi nhìn vào đôi mắt kia hẳn cảm thấy bản thân giống như cũng sắp chết đi vậy.
Phong Hoa ở bên cạnh ngồi nghe, càng nghe thì càng cảm thấy kinh hãi, cũng khâm phục Phong Kiếm vậy mà có thể chạy thoát khỏi tay đối phương. Nếu là nàng thì chưa chắc đã kiên trì được như Phong Kiếm. Nhưng vào lúc này Phong Hoa chợt biến sắc, nàng nhìn qua hai tên tộc lão nói:
" Hai vị tiền bối nhanh lại đây nhìn xem trên người thiếu tộc trưởng có ấn ký truy tung mà kẻ địch để lại hay không, nếu có thì ngay lập tức phải xóa bỏ đi bằng không đối phương tìm đến chúng ta sẽ gặp phiền toái lớn."
Nghe được nhắc nhở của Phong Hoa thì hai tên tộc lão của Phong Gia lúc này ngay lập tức tiến lại gần sau đó đồng thời dùng hồn niệm dò xét Phong Kiếm. Bọn họ tìm lần lượt từng nơi một, không bỏ sót qua một nơi nào, có thể nói là nhìn Phong Kiếm trong ngoài một lượt.
Đối với việc này thì Phong Kiếm cảm thấy rất không thích nhưng hắn cũng biết đây là lúc nào nên cũng không có phản đối mà để cho hai tên kia dò xét. Nhưng sau một lúc thì hai người kia vẫn không có phát hiện gì, ngay lúc cả hai cho rằng trên người Phong Kiếm không có ấn ký truy tung của kẻ địch thì một trong hai người bất ngờ phát hiện ra một điều khả nghi.
Tên này ngay lập tức lấy ra một miếng ngọc màu trắng, miếng ngọc trong tay hắn lúc này phát ra bạch quang nhu hòa nhưng khi ánh sáng như hòa kia chiếu lên cơ thể của Phong Kiếm thì một hình ảnh làm cho người giật mình xuất hiện.
Ngay khi luồng bạch quang kia chiếu lên người Phong Kiếm thì trên người hắn xuất hiện một cái hư ảnh ma quái, cái hư ảnh kia không có ngũ quan chỉ có một cái miệng toàn răng là răng. Cái hư ảnh ma quái kia lúc này liên tục hấp rút linh hồn của cùng sinh mệnh của Phong Kiếm. Nó hấp rút được càng nhiều thì nó lại càng lớn mạnh hơn.
Nhìn thấy một màn như vậy thì hai tên tộc lão Phong Gia cùng Phong Hoa đều kinh hoảng kêu lên:
" Cấm chú nguyền rủa, người kia vậy mà là quỷ đạo thực hồn tu sĩ."
Một tên tộc lão lúc này có phần cay đắng nói:
" Cách thì có, một là giết chết người gieo cấm chú, hai là để kẻ kia tự mình hủy chú, ba là trở về mượn nhờ lão tổ thứ nhất khu trừ."
Nghe vậy thì Phong Hoa liền cảm thấy trong lòng trầm xuống. Ba biện pháp không biện pháp nào có thể làm được, việc giết tên giao cấm chú là gần như không thể bọn họ còn cố gắng tránh né người kia còn không kịp nữa là, về phần để người kia hủy đi cấm chú là điều không có khả năng, còn cách thứ ba là quay trở về gia tộc thì càng không khả thi nữa. Đợi quay về gia tộc thì Phong Kiếm đã chết rồi.
Lúc này Phong Hoa đột nhiên thở dài nói ra:
" Kẻ kia quả thực âm độc, hắn cũng đã tính hết rồi. Mọi việc nhìn như bình thường nhưng lại ẩn giấu huyền cơ trong đó. Bây giờ chúng ta có hai sự lựa chọn, một là chủ động đầu hàng rồi đi tới gặp người kia, hai là chạy trốn sau đó bị bắt, à còn biện pháp thứ ba đó chính là tự sát."
Nghe được nàng nói thì hai tên tộc lão ngay lập tức nhìn sang nàng,cả hai đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng. Nhìn thấy ánh mắt của hai người thì Phong Hoa bất đắc dĩ nói.
" Chúng ta đều bị kẻ kia tính kế, hai vị tiền bối nhìn xem lúc này đây có phải hai không cả ba chúng ta đều bị lây dính nguyền rủa."
Hai tên tộc lão kia nghe vậy thì lập tức cả kinh, linh hồn của cả hai ngay lập tức quay về thân xác. Một người trong số đó lúc này lại lấy ra miếng ngọc kia, miếng ngọc sáng lên. Ngay sau đó là một cảnh tượng làm cho tất cả người nơi đây đều lâm vào kinh hãi.