Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1056 : Ngày cuối cùng

Ngày đăng: 17:53 30/04/20


Hôm nay đã là ngày thứ 7 cũng là ngày cuối cùng của nhiệm vụ. Xuân Đức lúc này đang buồn chán ngồi một mình ở trên một mỏm đá gần bờ biển,ánh mắt hắn thì nhìn về phía chân trời xa xa.



Bây giờ cũng đã quá giữa trưa rồi nhưng cũng không thấy có Quỷ Băng hay quái vật biển gì xuất hiện, điều này khiến cho Xuân Đức cảm thấy khá là kinh ngạc. Nhưng chỉ sau một lúc Xuân Đức liền cảm thấy bình thường, dù sao Quỷ Băng hay quái vật biển gì đó hắn cũng đã gặp nhiều, bây giờ cũng chẳng hào hứng như lúc đầu. Xuất hiện thì xuất hiện, không xuất hiện thì thôi. 



Ngay lúc Xuân Đức buồn chán ngồi trên bờ đá nhìn xuống biển ngắm cá thì bỗng dưng hắn cảm ứng được có người đến. Hắn lúc này quay người lại, khi người nhìn thấy người đến là ai thì sắc mặt có phần thay đổi.



Người đến có 6 người trong đó bốn người Xuân Đức biết, Vân Huyên, Phong Lãng, Vô Trần, Hồng Liên, đều là những gương mặt quen thuộc mà hắn từng gặp qua không ít lần. Về phần hai nam tử khác thì hắn không rõ ràng cho lắm, hai người kia hắn gặp lần này cũng là lần đầu.



Nhìn 6 người Xuân Đức mỉm cười nói:



“ Các ngươi vẫn còn sống à. Hôm nay ngày đẹp trời cảm thấy chán sống nên tìm đến ta có phải không, đã vậy ta sẽ không cô phụ các ngươi.”



Xuân Đức vừa nói vừa hời hợt vung tay lên, ngay lập tức chi chít những cốt mâu liền được hình thành.



Thấy hắn chưa nói mấy câu thì đã muốn động thủ thì 6 người đứng đối diện liền biến sắc. Lúc này đây Vô Trần vội lớn tiếng nói:



“ Khoan động thủ, đừng vội động thủ chẳng lẽ ngươi không cần đồng bạn của mình nữa.”



Vừa nói liền tên này liền nhìn qua Vân Huyên, Vân Huyên lúc này không biết từ đầu mang ra hai người Mộng Tước cùng Mộng Vân. Hai người kia lúc này đã hôn mê.



Xuân Đức nhìn thấy hai người Mộng Tước cùng Mộng Vân không hiểu vì sao lại rơi vào trong tay đám người này thì có phần ngạc nhiên. Đám này cũng hạ thủ được quá nhanh đi chứ, hắn nhớ cách đây vài tiếng hắn còn gặp qua hai tỷ muội nhà họ Mộng này.



Lúc này đây hắn cũng thật thu tay lại, biển cốt mâu trên đầu hắn ngay lập tức biến mất, hắn lúc này xếp bằng trên mỏm đá, một tay chống cằm, hai mắt híp híp nhìn mấy người đối diện, bộ lười biếng đến cực điểm. Hẳn nhìn 6 người hỏi:



“ Không có trò chơi nào thú vị hơn chút sao? Các ngươi nghĩ ta quan tâm đến hai thứ phế vật này. Nếu được thì các người cứ giết luôn đi còn mang đến nơi đây làm gì? Mà thôi, giờ ta cũng rảnh, thôi thì nói chuyện một chút với các ngươi cũng được. Mấy người các ngươi muốn nói cái gì thì nói đi.”



Nghe được lời của hắn thì một tên nam tử có phần lạ mặt lên tiếng:




Xuân Đức nghe xong đã nhận được 30300 điểm công trạng thì liền nỡ nụ cười, hắn lúc này lạnh lùng nói:



“ Giết.”



Ngay khi hắn vừa thốt ra từ này thì liên tiếp những âm thanh



“ Phúc phúc phúc phúc…”



Vang lên. Bóng Ảnh không biết từ khi nào đã đứng sau đám người, khi Xuân Đức vừa nói giết thì hắn liền ra tay. Tốc độ hắn quá nhanh khiến cho đám người nơi đây không ai kịp phản kháng thì liền đã mất mạng.



Cả 6 người đều bị một ngọn giáo màu đen chọc xuyên qua đầu lâu chết ngay lập tức. Trên khuôn mặt những người này vẫn còn đọng lại biểu tình lúc trước khi chết.



Xuân Đức vốn lúc trước cũng không muốn giết những kẻ này nhưng mới vài giây trước hắn bỗng nhiên lại đổi ý. Hắn cảm thấy thôi thì cứ giết quách cho rồi, để lại mấy con rắn độc ở bên cạnh cũng chẳng cảm thấy vui vẻ gì.



Sau khi giết xong 6 người thì Bóng Ảnh liền trực tiếp nuốt sống cả 6 người. Sau đó hắn nhìn qua Xuân Đức hỏi:



“ Đại ca, bây giờ chúng ta làm gì tiếp theo?”



Xuân Đức lúc này lại ngáp một cái nói:



“ Trở về thôi, mang theo hai nữ nhân kia về luôn.”



“ Rõ. Đại ca.”--- Bóng Ảnh gật đầu, sau đó nhìn qua hai người Long Sát cùng Nguyên Ma ra hiệu một cái.



Long Sát cùng Nguyên Ma lúc này hiểu ý, mỗi người nắm lấy một người đang nằm trên mặt đất sau đó bước theo Xuân Đức cùng Bóng Ảnh trở về.