Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1079 : Nhiệm Vụ Số 4 - Nhân Vật Được Liệt Vào Danh Sách Cần Tránh Xa
Ngày đăng: 17:53 30/04/20
Cửu Đầu Hoàng Kim Xà sau khi cười một hồi lâu thì mới chịu rời đi. Cũng ngay khi Cửu Đầu Hoàng Kim Xà biến mất thì dị biến lần nữa phát sinh, khắp cả một phạm vi mấy ngàn dặm lúc trước bị Xuân Đức dùng độc hủy diệt, vô số luồng khí xám nhỏ li ti lúc này hội tụ lại với nhau sau đó bay về phía Xuân Đức đang đứng.
Nói đúng hơn là bay vào trong Thiên Độc Long-Nhẫn ở trên tay hắn, Xuân Đức nhìn thấy cảnh tượng như thế thì cũng không khỏi lấy làm kỳ, có điều hắn cũng không ngăn cản việc Thiên Độc Long-Nhẫn thôn phệ những luồng khí xám kia.
Mỗi khi cắn nuốt được một số lượng nhất định khí xám thì Thiên Độc Long-Nhẫn lại sáng thêm một chút, con rồng nhỏ bên trên chiếc lúc trước chỉ là đồ án lúc này cũng bắt đầu thành hình.
Sau khi đã thôn phệ tất cả khí xám ở nơi đây thì một con rồng bé tí sống động như thật cũng được hình thành. Cùng với đó Xuân Đức cảm thấy Thiên Độc Long-Nhẫn đối với bản thân gia tăng thêm một phần thân thiết.
Nhìn nhìn chiếc nhẫn đang đeo ở ngón áp út, Xuân Đức không khỏi lấy làm kỳ quái nói:
“ Lại còn có thể biến hình nữa à, khá thú vị đấy chứ. Nhìn cũng đẹp lên không ít.”
Có điều đối với hắn thì đẹp xấu cũng chẳng quan trọng, miễn mạnh là được, hữu ích là được, đẹp mà không tác dụng thì hắn liền ném luôn chứ chẳng để làm gì.
Sau khi nhìn qua một lần thì Xuân Đức cũng không có để ý đến Thiên Độc Long-Nhẫn nữa. Nhưng lúc hắn quay lại thì thấy bốn người khác đang dừng ánh mắt như nhìn thấy dụt quan sát hắn.
Xuân Đức thấy vậy thì không khỏi nhướng mày lên, hắn có chút không thích người khác nhìn mình như vậy.
“ Làm sao? Có chuyện gì mà các ngươi lại nhìn ta với ánh mắt như vậy?”
Bốn người khác đang chăm chú nhìn Xuân Đức, nghe hắn nói vậy lại thấy nét không vui của hắn thì cả bốn người ngay lập tức không dám nhìn nữa, cả đám cúi đầu xuống. Không ai dám nói tiếng nào.
Nhưng trong lòng của bọn thì đang nổi lên từng cơn sóng lớn, tuy bọn họ đã nhìn từ đầu đến cuối nhưng cũng khó thể tin vào mắt mình cho đến khi Hồn Linh của Thần Võ Nguyên Tháp thông báo cho bọn biết thì cả đám mới chắc chắn việc lúc trước là sự thật.
Tất cả bọn họ mỗi người đều nhận được 7200 điểm công trạng, bọn họ cũng biết được số lượng Quỷ Long Nhân mà Xuân Đức vừa giết chết, nghe xong số lượng kia cũng khiến cho bọn họ tim gan đều lạnh.
Thấy bốn người đều trầm mặc không nói gì đứng đó thì Xuân Đức không khỏi kì quái, không hiểu cái đám này đang bị sao nữa, nhìn lên bầu trời, thấy trời cũng sắp tối rồi hắn nhìn qua bốn người nói:
Thấy đang tới chỗ mấu chốt mà thiếu nữ lại không nói tiếp thì một đại hán khôi ngô lúc này cau mày hỏi:
“ Trúc Dung tiên tử có gì xin hãy nói ra cho mọi người cùng nghe.”
Bạch Sa lúc này cũng góp lời:
“ Đổng huynh nói đúng, Trúc Dung tiên tử có gì xin hãy nói ra để mọi người cùng nghe.”
Những người khác lúc này cũng gật gật đầu đồng ý, tỏ vẻ Trúc Dung cứ việc nói ra, sẽ không có người nào trách nàng.
Thấy vậy thì Trúc Dung hít một hơi sâu tiếp tục nói:
“ Bây giờ tất cả chúng ta đang ở trong tình trạng vô cùng nguy hiểm, mọi có nghĩ đến tên kia sẽ đi tìm và giết chết tất cả chúng ta hay không?”
Nàng vừa nói ra lời này thì một thiếu nữ khác liền phản đối nói:
“ Không có khả năng, vì sao hắn lại làm như vậy. Hắn làm như vậy cũng sẽ không được cái gì.”
Trúc Dung cũng không vì bị cắt ngang mà tức giận, nàng từ tốn giải thích:
“ Chúng ta không phải người của hắn mà lại được hưởng lợi từ hắn, điều này sẽ khiến hắn rất tức giận. Sau này chắc chắn sẽ còn giết được nhiều địch nhân hơn kiếm được càng nhiều hơn điểm công trạng. Đến lúc đó 2 thành mà hắn kiếm được lại phải phân ra cho chúng ta.
Nhưng nếu như hắn giết tất cả mọi người thì cũng chỉ mất chưa đến 10 vạn điểm công trạng, tuy đây là một con số lớn với chúng ta nhưng đối với hắn lại không tính là gì. Giết hết chúng ta xong thì sau này hắn sẽ không phải phân điểm công trạng cho bất kì người nào cả. Nói như vậy hẳn mọi người cũng đã hiểu rõ ràng hết rồi chứ”
Tất cả người ở đây đều là tinh anh của các đại thế lực, Trúc Dung đã nói rõ như ban ngày rồi thì làm sao những người nơi đây lại không hiểu. Cũng bởi vì hiểu nên cả đám lại lần nữa lâm vào trầm mặc.