Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1089 : Nhiệm Vụ Số 4 - Mộc Lâm Huyễn Thế Đồ

Ngày đăng: 17:53 30/04/20


Có được địa đồ trong tay vì vậy việc tìm kiếm cũng đơn giản đi rất nhiều, cũng phải nói đến cái địa đồ này vô cùng thuận tiện sử dụng, sau khi nhận chủ thì nó còn hiển thị cả phương vị đang đứng của Xuân Đức. Nhờ có điểm này mà Xuân Đức có thể xác định được vị trí của bản thân.



Sau gần 3 tiếng phi hành thì Xuân Đức cùng với năm người khác đã tới được phía nam Hắc Mộc Lâm, trên địa đồ biểu diễn nơi này chỉ là một điểm nhưng thực tế nó có diện tích không nhỏ, vì vậy lúc này đây 6 người không thế giống như lúc trước phi hành mà phải đi xuống phía dưới tìm tòi. 



Nhìn khu rừng chết phía trước phía trước Xuân Đức không khỏi nhíu mày lại. Lúc này hắn lại gọi ra Long Sát cùng Nguyên Ma.



Được hắn triệu hồi thì hai người kia lập tức hiện ra, vừa hiện ra cả hai liền hướng về phía Xuân Đức chào hỏi:



“ Đại ca.”



“ Đại ca.”



Xuân Đức gật đầu, sau đó phân phó:



“ Hai đứa bọn đệ đi trước thăm do, tốt nhất là hai người bọn đệ càn quét một lượt nơi này đi. Hai người có hiểu ý ca nói không?”



Long Sát cùng Nguyên Ma đồng thời gật đầu nói:



“ Bọn đệ hiểu, đại ca yên tâm đi.”



Nói xong thì cả hai lúc này lại biến về bản thể, ngay lập tức con Quỷ Nước( Bộ dạng tương tự giống con morphing dota2) cao cả ngàn mét được hình thành, cả hai lúc này không một chút do dự mà đi vào sâu bên trong khu rừng trước mắt.



Sau khi hai người Long Sát cùng Nguyên Ma đã đi phía trước thăm do thì Xuân Đức liền nhìn qua những người khác nói:



“ Đi theo sát phía sau, cẩn thận xung quanh, đừng cách ta qua xa, nơi này ta cảm thấy không an toàn.”



Mọi người nghe hắn nói nơi này không an toàn thì mấy người khác lúc này đều nghiêm túc hẳn lên.



Tiếp sau đó 5 người liền tiến vào bên trong khu rừng chết kia, nơi đây u ám vô cùng những cây cối ở nơi này đều đã bị chết, tất cả chỉ còn lại cành cây mà không có một cái lá. Kết hợp với cái không khí u ám xung quanh khiến nơi này rùng rợn hơn rất nhiều.




“ Nhưng ngươi cũng nên nói trước cho ta biết trước mà chuẩn bị chứ, ngươi cứ thử bị mất một cánh tay xem có kêu không.”



Liếc xéo Mộng Vận một cái, Xuân Đức lúc này lại nhìn xuống đùi của nàng ta, Mộng Vân thấy hắn nhìn xuống chân mình thì vội kêu lên:



“ Nơi đó ta không có bị thương chỉ là bị dính máu lên mà thôi, ngươi đừng có làm bậy.”



Xuân Đức khẽ “ ồ” lên một tiếng, sau đó cười nói:



“ Ta nghĩ chân cô cũng bị thương nên đang tính cắt giùm cho, nếu không bị sao thì thôi.”



Mộng Vân nghe thế thì hai mắt mở lớn, tức giận nhìn Xuân Đức.



Bốn người khác ở bên cạnh nhìn thấy một màn như vậy thì cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh, trong lòng thầm thề sau này bản thân có bị thương cũng nhất định không để cho Xuân Đức trị thương, bằng không trên người lại sẽ thiếu đi một vài bộ phận.



Xuân Đức lúc này đứng dậy nhìn Mộng Vân nói:



“ Được rồi, cũng đứng có mà trừng mắt lên nhìn ta. Chẳng lẽ cô lại muốn một chút nho nhỏ trừng phạt nữa sao?”



Nghe Xuân Đức đe dọa thì Mộng Vân lập tức cúi đầu, không dám nhìn hắn nữa nhưng trong lòng nàng lúc này thì đang chửi bới Xuân Đức máu chó sói đầu.



Nhếch môi cười tà, Xuân Đức dùng một tay xoa đầu Mộng Vân ôn hòa nói:



“ Rất ngoan, bây giờ chúng ta vẫn phải tiếp tục lên đường, ngươi bị thương rồi nên sau này đi gần ta một chút, ta sẽ bảo vệ ngươi. Được rồi, đứng dậy đi.”



Vừa nói thì Xuân Đức liền đưa tay phải ra, Mộng Vân thấy hắn đưa ra thì cũng không có làm cao, nàng lúc này nắm lấy sau đó đứng dậy.



Tiếp theo sau mọi người lại một lần nữa đi sâu vào bên trong khu rừng.