Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1097 : Nhiệm Vụ Số 4 - Ngàn Cân Treo Sợi Tóc
Ngày đăng: 17:53 30/04/20
Nhìn thấy Bóng Ảnh tiêu tán thì Xuân Đức chỉ là hơi nhíu mày, ánh mắt hắn lúc này rất lạnh, rất lạnh, lạnh đến như có thể đóng băng mọi thứ. Nhìn Hắc Mộc Linh, Xuân Đức trầm giọng nói.
“ Một con thụ tinh vậy mà làm ta ra nông nổi này. Ngươi rất khá. Nhưng bây giờ thì chết đi.”
Xuân Đức cắn chữ chết được đến rất nặng, ngay khi hắn vừa dứt lời thì cả chín con Độc Long đồng thời há miệng, ở trước miệng mỗi con độc long hình thành một quả cầu ánh sáng cực lớn.
“Chíu chíu…”
Sau ba giây từ những quả cầu ánh sáng kia đồng thời phóng ra một luồng sáng bích lục, luồng sáng kia mang theo sức mạnh khó lòng tưởng tượng.
Vô số cành cây đang đánh tới chín con Độc Long vị luồng sáng này bắn chúng thì liền bị phân hủy thành nước đen sau đó rơi trên mặt đất, chín luồng sáng trong chớp mắt liền bắn đến trên thân Hắc Mộc Linh.
Ngay vào lúc này Hắc Mộc Linh lại gào lên, toàn thân nó xuất hiện một tầng hắc quang ngăn trở chín luồng ánh sáng bích lục nhưng không bao lâu thì liền bị chín luồng ánh sáng bích lục kia ăn mòn không còn.
Không còn hắc quang hộ thể, chín luồng sáng bắn lên thân thể của Hắc Mộc Linh, ngay lập tức Hắc Mộc Linh liền gào lên bi thương.
“ A a a a a a. Đáng chết… Đáng chết….”
“ Ngươi đáng chết… Vốn dĩ ta chỉ cần vượt qua lần này thì sẽ thoát ra khỏi nơi đây nhưng người lại phá hủy ước vọng của ta. Ngươi đáng chết. Ngươi đáng chết.”
Hắc Mộc Linh vừa gào rú, vừa điên cuồng nguyền rủa Xuân Đức. Xuân Đức nhìn Hắc Mộc Linh đang bị phân giải thì cười lạnh:
“ Ta đáng chết nhưng không chết là được. Hừ. Còn cái thứ như ngươi đáng lý bớt sống đi cho đời bớt rối. Ngươi sống đến giờ cũng là được ông trời chiếu cố rồi, bay giờ để ta tiễn người đoàn đường cuối, đùng có chống lại làm gì. Chúc ngươi ra đi thanh thản.”
“ Bạo.”
“ Bạo.”
Xuân Đức vựa nói “ Bạo” thì Hắc Mộc Linh bên kia cũng đồng thời nói y hệt hắn.
“ Ầm ầm…”
Tiếp sau đó cả bia mộ ầm ầm đổ nát. Cũng ngay vào lúc này một thiếu niên bộ dạng 15-16 tuổi xuất hiện. Thiếu niên kia vừa hiện ra thì lại có một cột sáng màu đen từ trên trời chiếu thẳng xuống người hắn. Trong giây lát khí tức của hắn gia tăng mãnh liệt. Mới đầu chỉ là phàm nhân nhưng sau một cái hô hấp thì liền đã là Tinh Vương Tiên Cảnh cường giả.
Người thiếu niên này không ai khác chính là Xuân Đức sau khi trọng sinh, đây cũng là lần đầu tiên hắn bị chết kể từ lúc tiến lên cao thiên.
Cảm nhận một chút thân thể thì Xuân Đức cau mày nói:
“ Lại nữa rồi, lại quay về hình dạng lúc nhỏ. Thật bực mình.”
Trong lúc Xuân Đức đang thăm dò thân thể thì những kẻ đang quan sát nơi đây đều trợn to mắt ra mà nhìn.
Cửu Đầu Hoàng Kim Xà lắp bắp nói:
“ Tiểu tử kia sống lại rồi, thật sống lại rồi.”
Lần này đến cả Cửu Đầu Hắc Kim Xà cũng phải nói:
“ Mẹ nó tà môn.”
Con Cửu Đầu Xà còn lại cũng nói:
“ Quá tà môn.”
Hắc Mộc Linh sau khi bị bia mộ hấp thu gần hết tinh hoa lúc này chỉ có một hơi tàn, nhìn thấy Xuân Đức xuất hiện, cảm nhận được khí tức địch nhân quen thuộc thì nó không dám tin nói.
“ Không thể nào, vậy mà không chết.”