Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1115 : Nhiệm vụ số 5 - quay về làm người lương thiện(1).
Ngày đăng: 17:54 30/04/20
Sau khi được ăn no thì cô bé Lan Đóa liền ngủ thiếp đi. Ở trên đường Xuân Đức cứ yên lặng như vậy mà ôm cô bé. Hắn cũng không có nói chuyện với ông lão đánh xe hay cô gái trong thùng xe.
Sau khi vào khu Quý Tộc thì Xuân Đức liền trả thêm tiền xe sau đó thì tạm biệt hai người ông lão cùng thiếu nữ. Tiếp theo đó hắn đi thuê nhà, có điều ở khu Quý Tộc này muốn thuê một căn nhà quả thực có chút khó khăn, ở nơi đây yêu cầu không chỉ có tiền mà cần có cả thân phận nữa.
May mắn Xuân Đức nói rằng bản thân sắp thi vào Học Viện Pháp Thần gì đó, lại bày ra một ít thiên phú về ma pháp thì người chủ nhà lúc trước mới đồng ý cho hắn thuê tạm căn nhà.
Nhưng vài ngày sau nếu như hắn không thể đỗ vào Học Viện Pháp Thần thì hắn phải cuốn gói ra khỏi nơi này, không những bị đuổi ra khỏi nơi này hắn còn không có quyền ở lại khu Quý Tộc nửa, bởi vì bình dân ở đây không được phép ở lại trong khu Quý Tộc thời gian dài, trừ khi có người bảo lãnh.
Đối với điều này Xuân Đức cảm thấy thật bất tiện. Hắn tự hỏi không biết là cái thằng ngu nào đặt ra cái điều lệ như vậy.
……
Căn nhà hắn thuê lại rất gần cái Học Viện Pháp Thân gì đó nên giá cũng rất cao, được cái căn nhà này tuy không lớn nhưng tiện nghi cũng tạm ổn, cần gì cũng có.
Sau khi dọn nhà xong, cho Lan Đóa đi ngủ thì hắn cũng liền nằm lên một cái giường khác cạnh giường Lan Đóa mà ngủ. Vừa nằm lên giường thì hắn liền đã ngủ say như chết, nói thực hắn lúc này đã rất mệt, một đêm cùng Bóng Ảnh vui đùa, linh hồn lực tiêu hoa cũng phải 7-8 thành khiến cho hắn mệt muốn chết, vì vậy vừa nằm xuống liền đã ngủ.
- --o0o---
Xuân Đức nằm ngủ li bì một mạch đến tối thì mới tỉnh dậy, khi hắn tỉnh dậy thì đã thấy Lan Đóa đang mở mắt thật lớn nhìn hắn.
Nhìn cô bé, Xuân Đức cười nói:
“ Tiểu Đóa dậy rồi à, sao không ngủ thêm một lát nữa đi.”
Cô bé nghe hắn hỏi vậy thì một tay xoa bụng nhỏ, vẽ mặt có chút đáng thương nói:
- --o0o---
Xuân Đức đi ra ngoài vào lúc này cũng không phải là đi làm cái gì bất chính, mà chẳng qua hắn muốn mời một Y Sư về chăm sóc cho cô bé Lan Đóa mà thôi.
Tuy hắn không quen với nơi này nhưng hắn có miệng lại có tiền, đi ra bên ngoài hắn tìm đến một người có vẻ lớn tuổi sau đó hỏi đường. Người lớn tuổi kia sau khi nghe hắn nói muốn mời Y Sư về trị bệnh cho em gái thì liền nhiệt tình chỉ đường cho hắn.
Xuân Đức lúc này nói lời cảm ơn, sau đó theo như lời người kia mà tìm đến nơi kia. Cái nơi kia cũng giống như một cái bệnh viện vậy, Xuân Đức từ nơi đó thuê một nữ Y Sư về nhà.
Trên đường quay trở về thì hắn cũng tiện thể mua rất nhiều đồ ăn vặt cho Lan Đóa. Hắn biết con nít rất thích ăn vặt vì vậy mới mua nhiều như thế. Không những thế hắn còn mua thêm rất nhiều đồ cho con gái. Về phần nữ Y Sư thấy hắn như vậy cũng không có nói gì, chỉ lặng yên đi theo phía sau.
Sau khi mua quần áo xong thì Xuân Đức lại quay trở về căn nhà mới thuê gần Học Viện Pháp Thần.
Khi vừa về đến trước cổng nhà thì hắn liền đã thấy Lan Đóa đang ngồi một mình đợi hắn quay về. Nhìn thấy hắn trở về thì cô bé liền trở nên vui vẻ hẳn lên, tiến lại gần ôm Lan Đóa lên, Xuân Đức có chút không vui nói:
“ Tiểu Đóa,em ra ngoài này làm gì? Không phải đại ca đã nói đi một chút liền sẽ về sao.”
Tiểu Đóa nghe hắn mắng thì không nói gì, chỉ ôm chặt lấy cổ hắn. Xuân Đức thấy vậy thì cũng không nói gì thêm nữa, hắn lúc này ôm Tiểu Đóa vào trong phòng. Để cô bé nằm lên giường, Xuân Đức lúc này mới nhìn qua nữ Y Sư đi theo phía sau mình nói:
“ Làm phiền cô.”
Nữ Y Sư kia cũng không biết có phải bị câm hay không hay bị làm sao mà nàng ta chỉ có gật đầu. Ngoài ra thì không nói bất kỳ lời nào. Xuân Đức tuy cảm thấy có chút nghi hoặc nhưng cũng không có rò hỏi.
Tiếp sau đó Xuân Đức đứng qua một bên nhìn nữ Y Sư trị liệu cho Lan Đóa