Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1133 : Nhiệm vụ số 5 - cuộc sống thanh bình
Ngày đăng: 17:54 30/04/20
Sau khi ăn cơm trưa xong, nghỉ ngơi được tầm 30 phút thì đã tới thời gian học thực chiến buổi chiều. Tất cả học sinh vừa mới nhập học khóa này đều phải đi tới nơi chỉ định từ trước.
Sau khi mọi người bước qua một cái cánh cửa ma pháp thì được đưa tới trước một cánh rừng rộng lớn.
Học viên khóa này cũng không phải rất nhiều, cộng tất cả lại còn chưa đến 800 người, sau khi chia thành mấy chục đội ngũ nhỏ thì đồng loạt tiến vào bên trong khu rừng trước mặt.
Nhiệm vụ cũng rất đơn giản, vào bên trong rừng tìm lấy ba tấm huy hiệu mà đám giáo sư đã giấu bên trong rồi đi ra ngoài. Nhìn chung thì chẳng có gì khó khăn cả.
Xuân Đức sau khi bốc thăm thì được phân đến tổ đội thứ 36, tổ đội của hắn gồm 20 người, 7 chiến sĩ, 3 thích khích, 6 ma pháp sư chiến đấu, 3 mục sư, 1 thợ săn.
Cũng không biết có phải hắn ăn ở tốt hay không mà hôm nay hắn toàn gặp chuyện may mắn, vừa gia nhập đội ngũ thì lại đúng là đội ngũ mạnh nhất trong những đội ngũ lần này. Cả đội ngũ duy có mình hắn là phế vật mà thôi.
Khi biết được hắn là mục sư không thể hồi máu, không biết đánh nhau, chiến lực có thể nói là xếp hạng chót thì đám người này cũng không bài xích hay nói này nói nọ, ngược lại cả đám còn xem hắn như vật phẩm quý cần được bảo tồn.
Đã vậy hắn còn được mấy người bên trong đội ngũ động viên nữa chứ, tự dưng bị nhiều người đối tốt như vậy khiến cho hắn có chút không quen.
……
Thời gian nhanh chóng đi qua. Thoáng cái trời lại đã tối rồi. Cũng không biết là do bọn họ tìm không kĩ hay là do đám giáo sư giáo mấy cái huy hiệu kia quá kỹ khiến cho cả tổ đội của Xuân Đức trong vòng mấy tiếng mà chưa tìm thấy một cái huy hiệu nào. Bất đắc dĩ cả tổ đội 20 người tối hôm nay lại phải ở lại bên trong cánh rừng này.
Lúc này ở phương trời xa xôi. Một mặt trăng màu đỏ bắt đầu từ từ nhô lên, ánh sáng màu đỏ chiếu xuống khu rừng khiến cho cả khu rừng càng thêm huyền bí. Tuy màn đêm chỉ vừa bao trùm nhưng lúc này cả cánh rừng giống như là đang sống lại vậy. Từng cơn gió mạnh thổi qua khiến cho cả rừng cây lay động, tiếng chim chóc, tiếng ma thú rít gào vang lên ở khắp nơi.
Nghe được nhưng âm thanh của núi rừng, đám học viên là đồng đội của Xuân Đức lúc này bắt đầu có chút bất an, theo Xuân Đức quan sát thì nhưng người này hẳn là lần đầu tiên ở bên trong rừng qua đêm như thế này.
Duy chỉ có Xuân Đức là cảm thấy bình thường, dù sao hồi tháng trước hắn cũng sống trong rừng, vì vậy cũng chẳng xa lạ gì với cảnh tượng lúc này.
Xuân Đức nghe nói Á Nhĩ Đặc lại là con trai của một vị tử tước thì cũng không khỏi ngạc nhiên, hắn cũng cảm thấy tên to xác kia chẳng giống gì là con cháu bậc quyền quý cả.
Nhún nhún vai Xuân Đức nói:
“ Tôi cũng chẳng phải gia đình đại quan, đại quyền gì, gia đình tôi bình thường thôi, nếu hôm nào rảnh tôi dẫn mọi người về nhà chơi.”
Cả đám nghe hắn nói vậy thì liền quang cho hắn một cái ánh mắt xem thường, trên mặt người nào cũng viết ba chữ to đùng “ Không tin ngươi.”
Xuân Đức thấy vậy lần nữa bất đắc dĩ nhún vai, đôi khi nói thật mà chẳng ai tin. Không tin thì thôi, hắn cũng chẳng thèm giải thích làm gì cho mệt.
Tiếp sau đó Xuân Đức lại một mình ăn thức ăn, về phần những người khác lúc này đang giành nhau nhìn xem cái nhẫn không gian của hắn, do bên trong Xuân Đức không những để thức ăn mà còn có một đống lớn tiền vàng nên khi mọi người xem qua đều nhìn về hắn với ánh mắt hâm mộ.
Xuân Đức rất hưởng thụ ánh mắt này, cảm giác hư vinh được thỏa mãn hơn bao giờ hết. Đám người kia hâm mộ thì hâm mộ nhưng đến lúc hắn tặng cho mỗi người một ít thì cả đám lại không ai nhận thế mới kỳ cục.
…..
Trong lúc đám người Xuân Đức đang ăn uống thả cửa thì cũng có hai người đang theo bọn họ. Hai người này đều là nam tử trung niên. Lúc này đây một người nam tử tóc ngắn nói với người bên cạnh.
“ Người kia hẳn là con cháu của đại thần nào đó trong đế quốc, nếu chúng ta bắt được thì sẽ kiếm được món hời lớn. Mọi việc đã chuẩn bị xong chưa?”
Người còn lại cười khặc khặc nói:
“ Chuẩn bị xong rồi. Bốn tên giáo sư của Học Viện Pháp Thần đang bị người của chúng ta cuốn lấy. Ba người khác thì đã bị bắt, bây giờ chỉ còn một người cuối cùng là đang bỏ chạy, không bao lâu nữa cũng sẽ bị tóm cổ. Lần này phải cho đám quân đội cùng giáo đình kia mất hết mặt mũi.”