Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1142 : Nhiệm vụ số 5 - quay trở về nhà

Ngày đăng: 17:54 30/04/20


Xuân Đức quay trở về khiến cho cô bé Lan Đóa cùng với hai người Lina và Lisa vui mừng không để đâu cho hết. Nhất là cô bé Lan Đóa, từ khi hắn quay trở về thì cô bé liền dính lấy hắn như keo dính chuột vậy. Một bước không rời.



Khi Xuân Đức nghe hai người Lina, Lisa nói cô bé Lan Đóa cả mấy tháng này đều lấy nước mắt rửa mặt thì không khỏi cảm thấy đau lòng. Vì vậy hắn quyết tâm bù đắp cho cô bé một chút. 



Ngày hôm đó hắn vừa tự thân xuống bếp nấu ăn, lại còn mua rất nhiều đồ ăn vặt cho cô bé nữa. Cả ngày hôm đó vô cùng vui vẻ. Tiếng cười luôn vang lên bên trong căn nhà nhỏ.



…..



Đã được ba ngày kể từ khi Xuân Đức trở về.



Lúc này đây Xuân Đức đang ôm Lan Đóa xem ti vi, ở bên cạnh còn có hai người Lina cùng Lisa. Cả bốn người vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem mấy chương trình ca nhạc.



Ngay lúc này Xuân Đức đột nhiên nhớ tới việc gì, hắn nhìn Lan Đóa hỏi:



“ Tiểu Đóa, em chọn được trường nào để đi học chưa?”



Cô bé Lan Đóa đang nhâm nhi nước hoa quả nghe vậy thì dừng uống, lắc lắc đầu Lan Đóa nói:



“ Dạ, vẫn chưa ạ.”



Xuân Đức nghe vậy thì suy tư, sau một lúc thì hắn cười cười nói:



“ Vậy để anh chọn cho em một trường nhé.”



Lan Đóa không cần suy nghĩ liền gật đầu nói:



“ Vâng.”




“ Có câu này ta muốn hỏi lâu lắm rồi mà chưa có thời gian, bây giờ tiện thể hỏi luôn. Ta thấy kể từ lúc cô đổi bộ thân thể này thì liền trở nên là lạ, không phải linh hồn của cô bị sao rồi chứ.”



Mộng Vân lườm hắn một cái nói:



“ Ngươi mới ngốc, ai đời lại hỏi thẳng ra như thế. Hỏi như vậy có đồ đần mới nói cho ngươi. Hừ. Ta không có bị sao cả, tính cách ta từ trước tới nay vẫn như vậy, chỉ là trước kia ở cạnh ngươi cảm thấy áp lực nên không dám thể hiện ra thôi.”



Nghe vậy thì Xuân Đức lại càng thêm kỳ quái hỏi:



“ Trước kia sợ, vậy giờ không biết sợ là gì nữa à?”



Nhìn thấy ánh mắt có phần gian ác của Xuân Đức thì Mộng Vân thoáng cái co lại, có điều nàng lúc này vẫn nói:



“ Vẫn sợ nhưng không sợ giống trước kia, từ lúc ngươi biến thành bộ dạng như vậy thì ta liền cảm thấy như vậy rồi. Ngươi lúc này cho ta cảm giác rất khác, rất thân cận. Cảm giác này đến ta cũng không hiểu nữa.”



Thấy Mộng Vân không có biểu hiện giống như là đang nói dối thì Xuân Đức hơi nhíu mày lại suy tư, có điều rất nhanh thì hắn liền từ bỏ suy cái suy nghĩ kia, có biết được nguyên nhân cũng chẳng có lợi ích gì.



Nhẹ gật đầu, hắn lúc này cười hỏi:



“ Dù sao ta là người tốt, cô cảm giác thân thiết với ta cũng là điều bình thường mà, có gì đáng để nói. Mà lúc trước cô muốn tôi đoán thân phận của cô phải không, nhìn cô bộ dạng bây giờ có vẻ rất được, quần áo sang trọng, đi tới đâu còn có người đi theo bảo vệ. Chẳng lẽ cô bây giờ được vị quý tộc nào đó bao nuôi rồi.”



Nghe Xuân Đức suy đoán thì Mộng Vân không khỏi trợn to đôi mắt, hai má phồng lên, kết hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn xinh đẹp vô cùng, nàng ta dơ quả đấm nhỏ lên muốn đánh Xuân Đức nhưng chợt nhớ đến cái gì đó liền hạ xuống.



Cô nàng có chút không vui nói:



“ Ta bây giờ là một tế tự cấp cao của giáo đình. Hừ hừ. Chuyện mà Chu Tước Đế Quốc quyết định ngừng chiến tranh với thế lực của người cũng có một phần công lão của ta nữa đấy. Đã không biết ơn lại còn… lại còn…”