Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1163 : Nv5 - tranh thủ vơ vét tài nguyên
Ngày đăng: 17:54 30/04/20
Chỉ với hai mâu thì liền có hai tên đỉnh cấp cường giả vong mệnh. Xuân Đức lúc này hờ hững nhìn hai người còn lại. Hai tên kia bị hắn nhìn sang thì cả người liền lạnh toát.
Thấy biểu hiện sợ hãi của hai người thì Xuân Đức khẽ nhếch môi lên cười, nụ cười của hắn lúc này có phần tà ác. Hai người kia nhìn thấy hắn nở nụ cười thì tí nữa liền bỏ chạy nhưng may mà với định lực của bản thân, cả hai vẫn đứng tại nơi đó, mặc dù trong lòng thì đang nghĩ hẳn là nên bỏ chạy mới tốt.
Thu lại nụ cười, Xuân Đức nhìn hai một lượt sau đó dùng giọng điệu không cho pháp làm trái nói:
“ Được rồi, các ngươi có thể trở về. Vài ngày sau ta sẽ cho ngươi tới nơi các ngươi muốn một số thứ. Hẳn các ngươi sẽ không từ chối chứ.”
Nghe hắn nói như vậy thì hai tên “Pháp Thần” của Vĩnh Sinh Thần Giáo cùng Bạch Hổ Đế Quốc đều gật đầu như gà mổ thóc.
“ Đại nhân nếu cần thứ gì chỉ cần nói một tiếng, mấy người chúng ta sẽ cố gắng đáp ứng. Dù khó tới đâu cũng sẽ cố gắng đáp ứng.”
Xuân Đức đối với hai người khẽ gật đầu sau đó liền không để ý tới bọn họ nữa, hắn quay lại ôm Mộng Vân đang hôn mê rồi dẫn đầu đám thủ hạ quay về căn cứ của Vong Linh Hắc Ám Hiệp Hội.
Nhìn thấy Xuân Đức đã rời đi, hai tên pháp thần lúc này cũng nhìn nhau một cái sau đó liền đường ai nấy đi. Vốn hôm nay là có một cuộc quyết chiến phân định thắng bại nhưng không ngờ trận chiến kia lại không có xảy ra, ngược lại hai trong bốn người liền mãi mãi nằm tại nơi đây không bao giờ quay trở về.
- --o0o---
Sau khi đi khỏi tầm mắt của hai tên “ Pháp Thần”, Xuân Đức nhìn không được nữa mà liên tục ọc lên máu tươi. Có điều máu kia hắn cũng không có phun ra mà lại lần nữa nuốt ngược vào trong.
Cảm nhận được tình trạng của hắn có chút không ổn, Bóng Ảnh lúc này dùng truyền âm quan tâm hỏi thăm:
“ Đại ca không sao chứ?”
Nuốt xuống mấy ngụm máu, Xuân Đức bình thản nói:
“ Không sao cả, chỉ là có chút tính toán sai lầm mà thôi. Không ngờ hai lần dùng Huyễn Diệt Ma Mâu liền đã khiến cho ca không chịu nổi rồi. Căn bản chiêu thức này đốt linh hồn lực quá kinh khủng, mỗi lần tạo ra tốn 4 thành hồn lực. Vậy mà trước kia còn nghĩ rằng có thể sử dụng 5-6 lần.”
Bóng Ảnh cười hắc hắc nói:
Về sau người bạn kia ra viện sau đó liền biến đâu mất không thấy đâu nữa. Nghe nói đã đi qua nước ngoài sinh sống...
Đúng lúc hắn đang dùng ánh mắt có phần u buồn nhìn về phía Mộng Vân, nhưng tâm tư lại đang để nơi nào nên không có phát hiện ra biểu hiện sắp tỉnh dậy của nàng ta.
Lúc Mộng Vân tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy Xuân Đức thì trong lòng liền nổi lên một cổ lửa giận, đang định tiến lên giết chết cái tên bội tình bạc nghĩa này thì chợt nhận thấy cái gì đó không đúng.
Lúc này nàng mới bình tâm lại cảm nhận bản thân cùng xung quanh, sau khi xác nhận một hồi thì nàng phát hiện bản thân còn chưa có chết, tiếp sau đó nàng chú ý đến vẻ mặt của Xuân Đức lúc này. Nàng nhìn thấy tên kia đang ngây ngốc nhìn nàng,hai mắt hắn buồn bã vô cùng, nàng có thể nhìn thấy bên trong sâu mắt hắn hiện lên sự thất vọng, đau thương, thống hận.
Đang lúc Mộng Vân chăm chú nhìn Xuân Đức thì bất ngờ Xuân Đức hồi thần lại. Lúc này hai người bốn mắt nhìn nhau, sau vài giây đứng hình thì Xuân Đức liền hỏi thăm:
“ Cứ tưởng cô chết rồi, không ngờ mạng cô lớn thật. Vậy mà cũng không chết, bây giờ cô cảm thấy thế nào rồi.”
Tuy đã biết tính cách của Xuân Đức nhưng mỗi lần nàng nghe hắn nói vậy thì trong lòng không khỏi tức giận. Nàng khẽ hừ nhẹ rồi nói:
“ Không chết được, ngươi không thấy sao.”
Nói xong thì nàng liền quay người vào bên trong, không thèm nhìn cái bản mặt đáng ghét của cái ngươi nào đó nữa.
Xuân Đức thấy vậy thì lại hỏi:
“ Có muốn ăn gì không?”
Mộng Vân có chút hờn giận đáp:
“ Không muốn ăn.”
Xuân Đức tưởng cô nàng không đói nên không muốn ăn vì thế ăn cũng không có mời thêm lần nào mà ngồi ăn một mình, mặc cho ai đó bụng kêu ục ục nhưng phải cố cắn răng chịu đựng.