Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1168 : Bí pháp của xuân đức
Ngày đăng: 17:54 30/04/20
Mấy cô gái khác lúc này cũng hứng thú nhìn xem kịch vui, đợi cho lão già cứng đầu kia quay lại cầu các nàng, duy chỉ có Vũ Y là không có cái tâm tình kia. Không hiểu sao trong lòng của nàng lúc nào cũng cảm thấy lo lắng, mà người nàng lo lắng cũng chỉ có một.
Chúng nữ ở bên cạnh cũng nhạy cảm phát hiện tâm tình của tiểu thư nhà mình không tốt nên cũng không ai dám cười đùa nữa. Tâm tình muốn xem kịch vui của các nàng cũng không còn nữa.
Mấy cô gái nhìn nhau một cái sau đó đồng thời gật đầu. Tiếp sau đó năm cô nàng đồng thời phóng ra linh áp khủng bố của bản thân, linh áp này hướng thẳng đến ba phương nhân mã đang vây xung quanh bọn họ.
Cùng lúc đó giọng nói lạnh lẽo của Điệp Vũ vang lên:
“ Các ngươi nhanh cút, bằng không thì cũng không cần đi nữa.”
Ba phương nhân mã số người lên tới cả 5 vạn người nhưng bị linh áp của mấy cô nàng đè ép khiến cho sắc mặt người nào người nấy tái nhợt, rất nhiều kẻ chịu không nổi mà ngất đi, rơi từ trên cao xuống phía rừng núi bên dưới.
Về phần mấy tên đầu sỏ vốn còn đang kinh ngạc đến ngây ngốc trước linh áp kinh khủng của mấy người đi cùng Lục Đào nhưng khi bọn họ nghe được âm thanh lạnh lẽo của Điệp Vũ thì liền lấy lại thanh tỉnh. Ngay khi vừa thanh tỉnh lại thì cả đám liền xoay người bỏ chạy mất dạng.
Trong giây lát tất cả những kẻ cản đường đều đã bị đuổi đi. Điệp Vũ lúc này nhìn qua Vũ Y hỏi:
“ Tiểu thư, người cũng đã bị đuổi đi rồi.”
Vũ y gật nhẹ đầu nói:
“ Ừ, đuổi đi là được rồi.”
Nghe được lời này thì chúng nữ một lần nữa kinh ngạc, nếu là bình thường thì chắc chắn tiểu thư sẽ nói “ Vì sao không giết tất cả đi” nhưng hôm nay lại đổi thành “ Đuổi đi cũng được rồi”.
Lại nhìn nhau thêm một lần nữa, chúng nữ đều thấy vẻ bất đắc dĩ trong mắt của nhau. Bọn họ cũng đoán ra vì sao tiểu thư lại thành ra cái bộ dạng này rồi, ngoài mặt thì không nói gì nhưng trong lòng thì đang hôm mộ người nào đó.
Trong lúc mỗi người đều có suy nghĩ riêng thì Lục Đào lúc này cũng quay lại lưng “ Tiên Hạc”, hắn vốn muốn định nói lời cảm ơn nhưng lại bị Điệp Vụ giành nói trước.
Ngọc Điệp thấy tiểu thư nói như vậy thì do dự một chút cũng liền buông tay, sau khi hai người vừa buông tay ra thì bất ngờ một cái gì đó rơi ra khỏi lòng bàn tay hai người.
Khi mọi người nhìn kỹ thì không khỏi kinh ngạc, hóa ra thứ vừa rơi ra khỏi lòng bàn tay hai người là một người tí hon. Người tí hon kia cao chỉ bằng một ngón tay nhưng mọi thứ đều đầy đủ, từ diện mạo có đến y phục đều không thiếu thứ gì, đã vậy còn rất tinh xảo.
Người tí hon kia lúc này cũng quan sát mấy người xung quanh, sau khi nhìn qua một lượt mà không phát hiện Vũ Y thì dùng ngôn ngữ tiên giới kinh ngạc hỏi:
“ Úc, mấy người các ngươi là ai? Tiểu Y đâu?”
Ngay khi hắn vừa hỏi xong thì đã nghe tiếng khóc. Xuân Đức lúc này hiếu kỳ nhìn lại thì thấy một cô gái có diện mạo xa lạ đang nhìn hắn vừa cười vừa khóc, tuy nụ cười có chút mếu mếu nhưng vẫn rất dễ nhìn. Hắn lúc này nghẹo đầu đánh giá cô nàng, không hiểu cô nàng xa lạ này vì sao mà lại khóc nữa.
Đúng lúc này, cô gái xa lạ kia lại dùng giọng nói quen thuộc nói chuyện với hắn. Vũ Y lau lau đi nước mắt sau đó dùng việt ngữ cười nói:
“ Hì hì. Là em nè, không nhận ra sao?”
Vừa nghe Xuân Đức liền biết được cô gái này là ai rồi. Hắn lúc này có chút ngượng ngùng gãi đầu cười bồi:
“ Xin lỗi nhé, chắc tại cái bí pháp này anh mới luyện nên cảm ứng kém quá, cảm ứng không ra huyết mạch của em. Với tại Tiểu Y tự dưng lại thay đổi gương mặt nên anh không có nhận ra. Mà dạo này sao rồi, em bây giờ vẫn đang trong Trúc Mộng Lam Viên à?”
Vũ Y mỉm cười, nụ cười vui vẻ vô cùng. Tiếp sau đó nàng liền tháo ra lớp mặt nạ trên mặt để lộ ra chân diện mục thực sự của nàng. Một khuôn mặt xinh đẹp không một khuyết điểm, dù là chúng nữ xung quanh thấy cũng phải kinh ngạc không thôi.
Đây cũng là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy dung mạo thực sự của Vũ Y, bọn họ không ngờ rằng trước kia tiểu thư luôn dùng gương mặt giả gặp các nàng, trong lòng mọi người lúc này có chút tư vị chua chua.
Sau khi bỏ đi mặt nạ thì Vũ Y liền híp mắt cười, tiện thể lại ngón tay trắng như ngọc của bản thân chọt chọt vào má của Xuân Đức dùng việt ngữ nói:
“ Nhìn anh hai lúc này dễ thương quá đi. Hì hì. Mà bây giờ em không còn ở trong Trúc Mộng Lam Viên nửa, nơi kia đóng cửa rồi, em bị truyền tống đến Bắc Thần Châu. Em đang ở một cái thành tên Phù Sinh Thành. Mà anh nơi đó sao rồi?