Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1186 : Vũ y gặp nguy
Ngày đăng: 17:54 30/04/20
Nhưng ngay khi cầm hai cái thẻ ngọc ở trong tay sắc mặt Xuân Đức liền đen lại như đít nồi, hắn lúc này chỉ kém chửi má nó. Hắn vốn tưởng hai tên kia còn dư nhiều công trạng lắm kia, ai ngờ hai tên kia còn dư không tới công trạng, một tên dư 60 điểm, một tên dư 35 điểm.
Nhưng suy nghĩ một chút hắn liền hiểu rõ việc này làm sao lại thành ra như vậy, trong này nguy hiểm trùng điệp, đến ngay cả hắn cũng có khả năng chết đi huống gì là những người khác, vì vậy thường mọi người có một chút điểm công trạng liền tiến hành đi trao đổi để nâng cao thực lực hay mua bảo vật, dù sao tăng lên được chút thực lực nào thì liền đảm bảo thêm một chút, khả năng sống cũng nhiều hơn một ít.
Tâm tình xúc động muốn mắng người của hắn lúc này rất nhanh biến mất, hắn cẩm hai tấm thẻ ngọc trong tay ném cho Mộng Vân nói:
“ Thưởng cho cô này.”
Mộng Vân nhanh tay tiếp lấy hai tấm thẻ ngọc, vốn nhìn sắc mặt của Xuân Đức lúc nãy là đã nghi nghi rồi nhưng đến khi nàng nhìn vào số điểm công trạng ghi trên hai tấm thẻ thì mới rõ làm sao. Lúc này nàng cũng không khỏi lườm cho Xuân Đức một cái, sau đó liền cất hai tấm thẻ kia vào bên trong ngực.
[ Lưu Ý: Thẻ ngọc ghi lại điểm công trạng không cách nào để vào bên trong nhẫn không gian.]
Thấy cô nàng lườm mình thì Xuân Đức khẽ mỉm cười, có điều không biết tác động điểm nào vết thương khiến cho hắn ho khan kịch liệt.
“ Khụ khụ...Khụ khụ…”
Ho một hồi kịch liệt khiến hắn khạc ra cả máu tươi. Lúc này Mộng Vân cũng tiến lại gần lo lắng hỏi:
“ Tình hình thế nào rồi? Ổn chứ?”
Vẫn như mọi khi, Xuân Đức lúc này cười nói:
“ Không chết được, chỉ là trọng thương lúc trước chưa lành mà thôi. Thôi ta đi trị thương cái đã, cô ở đây để ý tới hai tên kia nhé, bọn chúng mà dám đi ra thì nói với ta.”
Vừa nói Xuân Đức vừa dùng ánh mắt lạnh lẽo đảo qua hai người khác, Lôi Địch cũng nữ tử đang đứng bên trong lồng bảo vệ nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Xuân Đức thì không khỏi rùng mình mấy lần, ngay khi ánh vừa tiếp xúc với nhau hai người kia liền quay mặt đi nơi khác trên cơ bản bọn họ không dám đối mặt với ánh mắt của Xuân Đức.
Mộng Vân nhẹ gật đầu nói:
“ Đã biết, ngươi an tâm đi, có ta ở đây sẽ không ai dám làm hại ngươi.”
“ Gào gào gào….”
“ Hú hú…”
Những tiếng nổ rầm trời, những tiếng gào rú thê lương, nhưng tiếng hét thảm của tu sĩ cùng với cảnh tượng không khác gì địa ngục phía bên dưới tạo nên một bức “ Thi Sơn Huyết Hải Đồ”.
….
“ Các người đều chết cả đi.”--- Một tiếng rống giận vang lên. m thanh này không ngờ lại là âm thanh của Vũ Y.
Lúc này đây Vũ Y đang bị vô tận tu sĩ bao quanh, xung quanh nàng là một mảnh tu sĩ nhìn không thấy điểm cuối, đứng ở bên cạnh nàng lúc này đã không còn ai khác ngoại trừ một con rối bằng xương khổng lồ.
Con rối bằng xương kia mỗi lần tấn công cơ hồ giết không dưới mấy ngàn tên tu sĩ, tu sĩ trước mặt nó giống như đậu phụ vậy, vừa chạm liền nát, có điều đám tu sĩ kia giống như không có sợ chết vẫn điên cuồng lao lên.
Về phần Vũ Y, mỗi lần nàng vung song đao lên thì liền có một mảnh tu sĩ nằm xuống, máu thịt, tứ chi gãy vụn đầy trời bay múa.
Đứng ở một nơi cách Vũ Y rất xa đang có 8 người, 8 người này không ngờ đều có tu vi Hằng Vương Tiên Cảnh, có điều lúc này đây cả 8 người đều bị thương không nhẹ, có kẻ còn mất nguyên nửa bên đầu, nhẹ thì mất tay hoặc chân.
Nhìn toàn cảnh chiến trường, lại nhìn Vũ Y đang đứng giữa biển tu sĩ thì sắc mặt cả 8 người đều trầm xuống, một lão thái bà bị cụt một chân nói:
“ Tình hình rất không ổn, nếu còn tiếp diễn thế này thì 8 môn phái chúng ta cơ hồ tổn thất hầu như không còn. Không ngờ chúng ta vẫn đánh giá sai thực lực của nàng ta, vốn tưởng lấy sức mạnh của 8 đại tông môn chúng ta liền có thể trấn áp nàng, không ngờ tình thế lại chuyển biến thế này.”
Lúc này một ông lão bị mất một nửa đầu, cả người toàn vết thương nói:
“ Phải cố gắng ngăn cản nàng ta,chúng luân phiên tiến lên kiềm chế nàng ta, đợi tiếp viện tới, bằng không lần này xem như mất cả chì lẫn chài.”
Một ông lão khác bị cụt hai tay, sắc mặt tái nhợt vô cùng nói:
“ Chúng ta cả tám người đồng thời kiềm chế nàng ta còn bị thương thành ra thế này, nếu luân phiên tiến lên còn không phải tự tìm lấy cái chết.”