Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1189 : Bóng ảnh phủ xuống-cơn ác mộng kinh hoàng(1)

Ngày đăng: 17:54 30/04/20


Ngay chính giữa bầu trời đêm đen kịt lúc này đột nhiên sáng lên sắc hồng yêu dị, tiếp sau đó cả bầu trời như tách ra làm đôi,một cái khe hở đen ngòm xuất hiện cùng lúc đó từ bên trong khe hở kia, một cột sáng huyết hồng sắc bắn xuống.



Ngay khi luồng ánh sáng huyết hồng sắc kia xuất hiện thì những người ở đây liền cảm nhận được một loại khí tức u ám, lạnh lẽo đến cực điểm, một cảm giác bất an từ đáy lòng mỗi người dâng lên.



“ Ầm..”



Cột sáng huyết hồng sắc kia bắn thẳng xuống nơi mà đám người Vũ Y đang đứng tạo ra một tiếng nổ mạnh.



Tiếp sau đó cột sáng kia liền tiêu tán, sau khi cột sáng tiêu tán thì mọi người liền chứng kiến một thứ đáng sợ xuất hiện, một con sinh vật toàn thân tối tăm, có ngoại hình cực kỳ dữ tợn, một cái miệng rộng cùng bốn con mắt hẹp dài phát ra ánh sáng tím, ánh mắt kia nhìn về phía người nào thì người đó liền lập tức sợ hãi ngồi bệt xuống.



Con sinh vật đáng sợ kia sau khi nhìn qua những người ở đây một lượt thì mới nhìn về phía bốn người Vũ Y, lúc nhìn thấy Vũ Y toàn thân là vết thương, một mắt, cùng tay phải đã bị hủy thì nó mở miệng nói chuyện.



“ Biết ngươi bị thế này đại ca sẽ rất đau lòng.”



Vốn đang còn phân vân không biết có phải hay không nhưng khi nghe âm thanh này cũng với giọng điệu kia thì Vũ Y liền đã xác định con sinh vật khủng bố ở trước mắt là ai.



“ Là ngươi, Ảnh. Ngươi vì sao lại đến đây.”



Bóng Ảnh rất âm u nói:



“ Đại ca linh cảm thấy ngươi có việc không lành, huynh ấy liền nhờ Vô Địch bói cho ngươi một quẻ, quẻ nói ngươi có nguy hiểm đến tính mạng, vì vậy mà huynh ấy không tiếc vận dụng thứ kia đưa ta tới đây.”



Hắn vừa nói xong thì, lúc này Điệp Vũ cũng đã nhận ra hắn, nàng có chút sợ hãi gọi:



“ Chủ nhân.”



Bóng Ảnh lúc này nhìn qua Điệp Vũ, khẽ gật đầu nói:



“ Đồ ăn của ta, ngươi còn sống là tốt. Ta cứ nghĩ ngươi đã chết rồi.”



Lúc này hai người Lúc Tuyết Kỳ cùng Thanh Thanh cũng đã lờ mờ đoán ra được thân phận kẻ trước mắt, mặc dù đã có 8 phần nắm chắc thân phận đối phương nhưng trong lòng các nàng vẫn cảm thấy lạnh ngắt.
Vừa nhìn thấy Điệp Vũ đi ra ngoài này thì Tuyết Kỳ liền hỏi:



“ Tiểu thư cùng với Thanh tỷ sao rồi?”



Điệp Vũ có phần mệt mỏi nói:



“ Đã không sao, thương thế này chỉ cần đủ thời gian tĩnh dưỡng liền có thể khỏi được. Có điều hẳn phải rất lâu.”



Nhưng nói xong nàng lại mỉm cười nói tiếp: “ Có điều chúng ta vẫn còn sống việc này cũng đã là may mắn lớn nhất rồi. Đúng không nào.”



Tuyết Kỳ lúc này cũng mỉm cười nói:



“ Vâng, muội lúc này vẫn giống như là đang mơ, vốn tưởng chắc chắn phải chết nhưng không ngờ vẫn không có chết, mà phải rồi Vũ tỷ, người kia thực là chủ nhân của tỷ sao? Là thân thích của tiểu thư sao? Nhưng vì sao muội cảm thấy người kia rất không ưa thích tiểu thư.”



Điệp Vũ nghe Tuyết Kỳ hỏi thì theo bản năng nhìn vào bên trong, nàng biết tiểu thư của nàng rất không thích người khác đàm tiếu về bản thân, sau khi chắc chắn Vũ Y vẫn đang hôn mê không tỉnh dậy thì Điệp Vũ mới nói:



“ Phải, người kia đích thị là chủ nhân của tỷ, cũng là thân thích thực sự của tiểu thư, về phần vì sao hai người lại không ưa nhau thì tỷ cũng không rõ ràng lắm, một phần có lẽ là do cách đối xử với mọi người của chủ nhân không được tốt cho lắm. Khi nào cũng là một bộ lạnh lùng như vậy.”



Tuyết Kỳ lúc này nhỏ giọng nói:



“ Tỷ có cảm thấy ngoại hình của chủ nhân tỷ rất đáng sợ không?”



Điệp Vũ gật đầu nói:



“ Có một chút. Nhưng chủ nhân rất tốt, với tỷ cũng cảm thấy ngoài hình như vậy thì mới oai phong.”



Tuyết Kỳ nghe vậy thì hết biết nói gì luôn, sau một lúc thì nàng khẽ thở dài nói:



“ Thực ra có một nam chủ nhân như vậy cũng không tới nỗi nào, muội cũng muốn có một người như vậy. Một người mạnh mẽ có thể che chở muội suốt đời. Ngoại hình dù sao cũng là bề ngoài, thích thay đổi thế nào còn không phải thay đổi thế đó, quan trọng gì.”