Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1244 :

Ngày đăng: 17:55 30/04/20


Theo suy đoán phần sau của ký ức hẳn là ở một nữa phần còn lại của thế giới linh hồn nên Ngô lão lúc này liền muốn bước đi qua bên kia.



Nhưng lão ta đột nhiên phát hiện, thế giới nơi này như một cái lồng giam, muốn vào thì dễ nhưng muốn ra thì khó vô cùng. 



Ngô lão lúc đầu còn không tin tà, hắn hừ lạnh nói:



“ Chỉ bằng chút bổn sự đó đã muốn ngăn cản lão phu sao, mơ tưởng.”



Hắn lúc này đánh ta một cái ấn quyết, từ trong tay hắn phóng ra một luồng sáng hết như ánh sao băng bắn về phía không gian bích chướng của thế giới linh hồn.



“ Ầm…”



Một tiếng nổ mạnh vang lên, một mảnh không gian bích chướng liền sụp đổ, lộ ra thông đạo đi sang một phương không gian khác thuộc thế giới linh hồn.



Ngay lúc lão giả họ Ngô đắc ý thì đột nhiên một bóng đen thông qua cái lỗ hổng kia xuất hiện, bóng đen kia vừa xuất hiện thì liền vươn tay chộp lấy Ngô lão.



Ngô lão với vừa rồi còn đắc ý vô cùng nhưng lúc này sắc mặt trở nên dị thường khó coi, hắn phát hiện hồn thể của mình ở trước bóng đen kia vậy mà đến cả khả năng phản kháng cũng không có.



Hắn lúc này chỉ có thể trơ mắt mà nhìn bàn tay đen đúa kia vươn về phía hắn muốn nắm lấy, không có gì bất ngờ hắn bị bàn tay kia nắm gọn, sau đó đưa tới trước mặt.



Lúc này Ngô lão mới nhìn thấy kẻ vừa bắt hắn là ai, cái này nào có phải con người mà chính là một con quỷ có diện mạo cực kỳ dữ tợn, một con quỷ chỉ có một mắt cùng một cái miệng rộng vô cùng, về phần tất cả ngũ quan còn lại đều không có(Bóng Ảnh lúc chưa tiến hóa sinh mệnh hình thái.)



Hắn vốn cho rằng con quỷ này sẽ trực tiếp ăn mất “ Phân Thân Hồn Thể” của hắn nhưng không thể tưởng được con quỷ này lại còn có thể cho hắn thời gian nói chuyện.



“ Ngươi là kẻ nào? Vì sao lại xâm nhập vào trong này phá hủy đi một phần thế giới linh hồn của Tiểu Vận.”



Ngô lão cảm nhận được lực lượng “ Phân Thân Hồn Thể” đang rất nhanh bị xói mòn thì trong lòng cảm thấy sợ hãi nhưng mặt ngoài hắn vẫn cố trấn định nói:



“ Ta là Ngô Bác, đỉnh cấp thuật luyện sư của Bắc Thần Châu, tiểu tử này đắc tội với ta, ta chỉ là muốn cho tiểu tử này một chút giáo huấn mà thôi, còn đây chỉ là phân thân hồn thể của ta, nếu ngươi có giết chết ta thì… Việc phía sau không cần ta phải nói rồi, ngươi có thể tử hiểu.”



Phân hồn Bóng Ảnh nghe được Ngô lão uy hiếp thì cũng không có tức giận, hắn lúc này trầm ngâm suy tư, sau một lúc mới tự mình lẩm bẫm.




Để bắt được một con vương thú, lại thuần hóa nó để nó nghe lời cũng là một quá trình gian nan vô cùng, có thể tiện tay liền khống chế mấy vạn đầu cùng một lúc thì thế lực kia phải cường đại đến mức nào là, chỉ nghĩ đến đây thôi hắn liền không dám nghĩ tiếp.



Hắn lúc này tâm tư chuyển biến thật nhanh, hắn cười nói:



“ Nếu như Tiểu Vận đã là người của quý điện thì việc làm trước kia Hoan Nguyệt Tông chúng ta cũng sẽ không truy cứu nữa, tuổi trẻ khí thịnh cũng là điều dễ hiểu.”



Bóng Ảnh phân hồn gật đầu nói:



“ Không sao, các ngươi tùy tiện, miễn không chết liền được. À mà ngươi lúc trước chắc là muốn nhìn xem kỳ ngộ của tiểu tử này chứ gì, đã ngươi có thể tới đây thì ta cũng cho ngươi thỏa lòng mong ước. Bằng không lúc trở về lại cảm thấy day dứt.”



Bị gãi trúng chỗ ngứa, Ngô lão lập tức lên tinh thần, hắn gật đầu nói:



“ Đúng.. Đúng là như vậy,cảm tạ đại nhân thành toàn, mà phải rồi không biết đại nhân tên gì?”



Bóng Ảnh phân hồn làm bộ suy tư, sau một lúc mới nói:



“ Ta cũng không nhớ rõ lắm, quá lâu rồi cũng không mấy người gọi ta bằng tên, mọi người hay gọi là Ảnh. Mà thôi, mà thôi việc này cũng chẳng có gì quan trong, bất quá một cái tên mà thôi.”



Nói xong thì Bóng Ảnh liền thả Ngô Bác ra, cùng lúc đó từ bên trong con mắt của hắn bắn ra một đạo ánh sáng tím yêu dị, ánh tim kia nhanh chóng biến hóa, hóa thành một bức tranh khổng lồ, bên trong là hình ảnh của Huyết Vận.



Cảnh tượng trong tranh là lúc Huyết Vận cùng Sói Mập đang cùng với nhau ngâm thuốc, cảnh giới hai người liên tục được kéo lên, kéo lên.



Cảnh tượng biến mất, tiếp sau đó hình ảnh biến đổi, Huyết Vận cùng Sói Mập lúc này đang đứng bên trong một chiến trường, xung quanh đều là xác chết, xác người, xác yêu thú, chủng loại nào cũng có.



Cả hai người lúc này đầm đìa máu tươi nhưng vẫn phải kiên trì chống lại địch nhân đang liên tiếp xông lên. Hai người tiếp tục chiến đấu, chiến đấu cho tới khi không thể chiến đấu tiếp được nữa thì mới được mang ra bên ngoài, mang đi trị thương.



Thương thế vừa lành lại tiếp tục chém giết, chém giết không ngừng nghĩ.



Ngô Bác nhìn thôi mà cũng ứa cả mồ hôi, hắn thầm nghĩ cái Ác Ma Điện này đủ biến thái, luyện tập thế này thảo nào tiểu tử kia chưa tới 30 liền đã thành tựu Thần Quân Tiên Cảnh, nếu như đệ tử của hắn mà cũng luyện tập thế này có khí từ lâu đã tấn cấp Vương Cấp cường giả rồi.