Cân Cả Thiên Hạ

Chương 124 : Săn người

Ngày đăng: 17:41 30/04/20


Nghe vậy Thanh Trúc hơi cau mày lại một chút, rồi lại tỉnh bơ đạo " Vậy thì cũng không liên quan gì đến ta, ta vẫn đi săn thú tiếp,dù sao ta có đủ số đôi long phượng rồi, còn ngươi chỉ có 1 mà thôi, nên hết 1 tháng ta cũng qua cửa còn ngươi thì không á, đến lúc đó thì có ai đó xấu mặt".



"Đệch. em chịu thua chị rồi, chị ăn gì em cúng" nói cho cùng người ngốc là hắn không phải là nàng. Nhưng đời mà trong cái khó ló cái ngu, không lý tới Thanh Trúc đang nhìn hắn đầy vẻ hả hê,hắn lấy ra một món Thánh Khí cao giai,sau kích hoạt món Thánh Khí đó một luồng ánh sáng phát mạnh phát xạ mà ra chiếu sáng cả một vùng trời, hắn cứ để như vậy một lúc lâu rồi mới thu hồi lại.



Kiếm một tảng đá lớn hắn nằm lên và chờ con mồi của mình, hắn tin rằng không bao lâu thì con mồi sẽ xuất hiện. Thanh Trúc thấy cử động kì cục của hắn thì lại gần nghi hoặc hỏi:



" Ngươi tự dưng làm vậy để làm gì?"



Đang nằm vắt chéo chân Xuân Đức nghe con bé ngốc hàng hỏi hắn tự đắc đạo " còn làm gì nữa, tung mồi nhử câu ma thú ".



" Thật vậy à? nhưng liệu xung quanh đây có ma thú không?"



" Đần, không có ma thú thì có người tham gia sát hạch nữa mà"



" Ta mới không đần, cả mười ngày nay chúng ta cũng có gặp ai đâu làm gì bây giờ lại có thể gặp được cơ chứ" Thanh Trúc xụ mặt lên tiếng phản bác.



.....



Đang lúc hai người chê bai nhau cách không xa có một đám mấy trăm người đang đi nhanh lại đây, việc như vậy làm sao qua cảm ứng của Xuân Đức, thấy vậy con mắt Xuân Đức phát quang sáng rực.Hắn nhìn Thanh Trúc mỉm cười "Thấy chưa nhóc có cả đám tới đây rồi này khà khà, đi mòn da chân không gặp một đứa, vừa tung bảo vật thì cả đám tới ngay".



Thanh Trúc "....".



Khi đám người kia đang hăm hở đi tìm bảo thì thấy đầy trời là bông tuyết rơi xuống, thấy có vẻ kỳ lạ nhưng không ai xem trọng, kết quả là mọi người cứ để cho bông tuyết rơi trên người chỉ trong nháy tất cả mọi người đã bị đóng băng, Không một người kịp kêu lên một tiếng và cũng không thoát một ai.
" À ta thấy rồi, đúng là một con Băng Long, nhìn nó cũng không phải rất mạnh, lần này ta muốn phải tận tay bắt nó đem về cho muội muội. tiểu muội của ta đã thích có một con thú cưỡi như vậy lâu rồi không ngờ ta ở đây lại gặp được"



Xuân Đức khinh bỉ đạo " Tuy nó là Tạo Hóa Cảnh viên mãn thôi nhưng cỡ như nhóc xuống thì đưa đồ ăn nhé, không tự biết cân lượng, ấy mà nhóc nhìn xem kìa, bên phải ngọn núi băng ở trong góc phía trên đó".



Thanh Trúc nhìn qua chỗ Xuân Đức nói thì chỉ thấy toàn băng tuyết, nàng cau mày đạo " Có thấy gì khác đâu, toàn băng mà!!"



"Nhìn kĩ vào có mấy thằng đang lén lút như ăn trộm kìa, có tổng cả 5 đứa đấy, không biết bọn này muốn làm cái dụt gì mà lại nấp tại đây? hay bọn này phát hiện cái gì kho báu ta".



Ấm....Ầm...Gào...Gào đúng như Xuân Đức dự đoán, con Băng Long kia đã bị kinh động, một con Băng Long dài vài chục dặm bay lên cao, to lớn vô cùng, uy áp khủng bố khiến cho mấy tên đang đánh nhau phía dưới tiểu ra quần.



" Trời đất ơi!!! Thánh Thú Huyền Thiên Băng Long.. Chạy... chạy nhanh lên không cả đám đều phải chết "



" A...A....a....a....a cứu ta với "



Gào



Vút.....Vút....Vút



Vô biên băng tinh kết thành các miếng băng tinh nhọn hoắt xuyên qua thân thể những kẻ không may, trong một đòn đầu tiên hơn phân nữa người ở đây đã bỏ mạng, Xuân Đức thấy cảnh này thì không biết tại sao hắn lại có chút không đành lòng, có lẽ trong hắn vẫn còn một chút lương thiện.



Lắc lắc đầu tâm tình hắn lại lãnh tĩnh trở lại, tình thương là thứ xa sĩ nhất nó chỉ dành cho những người thân của mình mà thôi. Sống trên đời phải thật nhẫn tâm thì mới sống tốt được, hắn nhếch miệng cười mỉa.