Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1272 : Tìm Đến Mộng Vân

Ngày đăng: 17:56 30/04/20


- --o0o---



Ở bên ngoài ngoại giới. Xuân Đức đang ngồi bên trên Thương Tâm Hoa từ từ mở mắt ra, hắn lúc này nhìn Mộc Lan cách đó không xa lên tiếng hỏi:



“ Có chuyện gì?”



Mộc Lan nghe được hắn hỏi thì lập tức cung kính nói:



“Thưa Tà thiếu, phát hiện thi thể tu sĩ chết vùi lấp bên trong cát đen, theo như tình trạng của cái xác thì người này chết chưa lâu chỉ cách giờ mà thôi.”



Xuân Đức ánh mắt hơi híp lại, trong lòng hắn ngay lập tức hiện lên một ý niệm, ánh mắt của hắn lúc này trở nên sắc bén nhìn về phương trời xa xa, nơi chỉ có bảo cát đen kịt một màu.



“ Thi thể đâu?”--- Xuân Đức nhìn nàng hỏi.



Hắn vừa hỏi thì Lệ Hoa Trì gần đó liền mang ra một cái thi thể đưa tới trước mặt Xuân Đức, Xuân Đức nhìn qua thi thể trước mắt một lúc thì gật đầu nói:



“ Xem ra dự đoán của ta không sai biệt nhiều, Vân hẳn còn có thể chống đỡ chờ đến lúc ta tới.”



Đúng lúc này Xuân Đức mí mắt khẽ nhảy một cái, hắn nhìn thấy một giọt máu có phần khác biệt ở vết thương ở ngực của tên kia, Xuân Đức lúc này đưa tay nhiếp lấy giọt máu kia, giọt máu kia sau khi vào trong tay hắn thì cũng không xuất hiện cái gì đặc biệt nhưng khí hắn sử dụng một chút long nguyên kích thích thì.



“ Bụp”



Giọt máu nổ tung, cùng lúc đó một hư ảnh nữ tử có phần chật vật hiện lên, nàng ta nhìn Xuân Đức nói:



“ Nhanh tới cứu ta, ta đã không có lực để chạy, đi ngược lên vạn dặm có một cái di chỉ phong ấn thứ gì đó, ta sẽ ở đó vừa chống cự vừa chờ ngươi. Ngươi không tới nhanh sau này cũng không còn gặp ta nữa rồi.



Nói xong lời này thì hư ảnh lập tức biến mất không thấy đâu nữa những người khác ở bên cạnh nhìn thấy một màn thần kỳ như vậy thì đều không khỏi kinh ngạc đến ngây người ra.



Kinh Hương lúc này có chút run rẩy nói:
Ngay lập tức hắn liền cảm thấy mình vừa bắt được gì đó, hắn lúc này mở tay ra nhìn vào bên trong thấy một con bọ thật lớn to như đầu ngón tay cái, trong suốt, nếu không có hồn niệm mạnh mẽ căn bản không cảm nhận được.



Con bọ kia ở bên trong tay hắn điên cuồng muốn bỏ trốn nhưng lại không thể chạy được. Đúng lúc này, ba cổ thi thể bị Xuân Đức vừa đánh nát liền nhanh chóng tái tạo lại sau đó lại biến về hình thế của ba người lúc trước.



Ánh mắt Xuân Đức chợt lóe, hắn lạnh lùng nói:



“ Ngươi hẳn là đang trốn bên trong tháp này, đợi lúc ta đi vào sẽ là lúc ngươi được chết.”



Vừa nói xong thì Xuân Đức liền dùng độc hỏa thiêu chết ba người kia.



“ Phừng…”



“ Phừng…”



“ Phừng…”



“ A a a a a a a a a…”



“ A a a a a a a a a…”



Ngay lập tức ba người Lệ Hoa Trì, Lâm Kinh Hương, Mộc Lan đều phát ra âm thanh thê lương, cùng lúc này từ bên trong người ba người bay ra một con côn trùng muốn bỏ chạy.



Xuân Đức vung tay lên liền bắt ba con côn trùng kia về, không còn côn trùng ở bên trong thân thể, ba người Lệ Hoa Trì, Lâm Kinh Hương, Mộc Lan lập tức khôi phục lại thanh tỉnh, có điều bây giờ ba người chỉ còn một hơi tàn. Xuân Đức lúc này vung tay lên, một đoàn độc hỏa bao lấy ba người, trong nháy mắt hóa thành cát bụi.



Ở bên cạnh Hải Băng nhìn thấy một màn như vậy thì nhìn không được chảy nước mắt, bạn đồng hành không biết bao nhiêu lâu, ấy vậy mà chỉ vừa mới đến đây liền chết ba người. Hơn nữa trong đó còn có tỷ muội tốt của nàng, trong lòng nàng lúc này như bị ai xát muối vào vậy.