Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1331 : Truy đến tây môn khánh

Ngày đăng: 17:56 30/04/20


Ngay lúc đang nói chuyện với Thu Thủy đột nhiên Điệp Vũ cảm ứng được cái gì, nàng lúc này nhắm mặt lại sau đó đưa tay lên trước mắt khẽ điểm. Ngay lập tức ở phía trước ngưng kết thành một điểm sang màu đỏ nhấp nháy. Một lúc sau thì nàng lại mở mắt ra, trong miệng khẽ nói:



“ Đã dừng lại rồi sao? Vậy thì càng tốt.” 



Khóe miệng nàng khẽ nhếch,cười lên đầy tà ác, ở bên cạnh Thu Thủy đang nhắm mắt chuyên chú điều khiển chiến hạm cũng khẽ rùng mình một cái.



…..



Thời gian nhanh chóng đi qua, với tốc độ của chiến hạm rất nhanh thì nhóm người của Vũ Y đã đuổi đến địa phương nơi Tây Môn Khánh dừng lại.



Khi chiến hạm mới vừa tới gần địa phương nơi Tây Môn Khánh dừng lại thì xa xa đã nghe được âm thanh chiến đấu kịch liệt.



“ Ầm ầm ầm….”



“ Ầm ầm ầm…”



“ Ầm ầm ầm…”



“ Gầm gừ…Rống rống…”



Không những là tiếng nổ lớn mà còn có tiếng gầm gừ tức giận liên tục truyền ra.



Ở bên trong chiến hạm Điệp Vũ nhìn Thu Thủy nói:



“ Đừng lại.”



Thu Thủy ngay lập tức dừng lại chiến hạm. Cùng lúc chiến hạm dừng lại thì thân ảnh của bốn người Vũ Y, Điệp Vũ, Thanh Thanh cùng Tuyết Kỳ đồng thời biến mất.
Tuy lời nói bề ngoài là khen Bạch Vũ nhưng ẩn ý trong đó ai nghe cũng liền hiểu.



Lúc này người còn lại là một trung niên mặt trắng, không râu, toàn thân bạch y, tay phe phẩy quạt lông, người này trên mặt luôn treo nụ cười giả tạo, hắn vừa phe phẩy quạt lông vừa nói:



“ Bạch công tử tài cao gan lớn, xem thường người trong thiên hạ cũng là điều bình thường, có gì là đáng ngạc nhiên. Ha ha. Nếu ta ở tuổi như vậy có được tu vi như thế cũng sẽ không coi thường người trong thiên hạ à.”



Đúng lúc này một trung niên mặt đen từ đầu không nói gì đột nhiên hừ lạnh, lên tiếng:



“ Hừ. Liêu Dương, Liêu Thần, Liêu Nhạc ba người các ngươi bớt cạnh khóe thiếu chủ nhà chúng ta. Nếu các ngươi có tâm lực đi lo mấy chuyện vô bổ này thì sao không nhanh nghĩ cách phá phong ấn bên trong cơ thể đi.”



Liêu Nhạc là trung niên mặt trắng không râu, nghe vậy thì liếc mắt nhìn hắn như nhìn một thằng ngu sau đó không khách khí nói:



“ Chủ nhân thì thích tinh tướng, thuộc hạ thì đầu óc không dùng được, không hiểu vì sao hai người các ngươi vẫn còn sống mà lăn lộn đến giờ, chỉ khổ cho Thu Thủy cô nương đi theo hai tên không đầu óc như các ngươi phải chịu khổ.”



Tân Thần bị hắn nói móc thì tức giận quát:



“ Liêu Nhạc, đừng tưởng rằng ta không dám giết ngươi, nếu còn dám xúc phạm ta cùng thiếu chủ thì năm sau chính là ngày giỗ của ngươi.”



Ba anh em nhà họ Liêu đồng thời móc móc lỗ tai, đồng thời nói:



“ Ngươi nói cái gì? Nói lại cho ba chúng ta nghe?”



Ngay lúc mấy người đang nội đấu thì một âm thanh lạnh lùng vang lên trong đầu bọn họ:



“ Sáu người các ngươi điều khiển chiến hạm công kích bất luận kẻ nào dám bước vào phạm vi vạn dặm quanh đây.”