Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1333 : Bắt lại toàn bộ(1)
Ngày đăng: 17:56 30/04/20
Vũ Y sau khi giải quyết xong Tây Môn Khánh liền nhìn qua chiến trường phụ cận, lúc này sáu tên cường giả thuộc Hắc Long bộ tộc cũng không có cùng với ba người Thanh Thanh, Điệp Vũ, Tuyết Kỳ đánh nhau mà hóa về hình dạng nhân loại đứng một bên quan sát.
Nhìn sáu người, biểu tình trên mặt của Vũ Y xuất hiện vẽ kỳ quái, nàng hỏi:
“ Làm sao? Mọi người không muốn bỏ chạy sao, nếu sáu người mà dốc sức bỏ chạy có khi sẽ có một người thoát đấy.”
Long Nhị lúc này nhìn Vũ Y cười khổ nói:
“ Các hạ sẽ để cho chúng ta bỏ chạy sao?”
Vũ Y nhún vai nói:
“ Đương nhiên là không rồi. Bây giờ mọi người là tự nguyện bị bắt hay là để ta phải ra tay.”
Vẫn là cười khổ, Long Nhị nói:
“ Chúng ta cũng không cừu không oán, các hạ sao phải làm khó mấy người chúng ta. Chi bằng như vậy, nếu các hạ chịu bỏ qua cho mấy người chúng ta, bọn ta sẽ đưa cho các hạ một món bảo vật.”
Lắc lắc đầu, Vũ Y nhếch môi lên khẽ cười, nụ cười của nàng lúc này nhìn rất tà ác:
“ Làm sao lại nói là không liên quan? Làm sao lại nói là không cừu không oán? Các ngươi thấy được ta bắt đi Tây Môn Khánh tất nhiên phải diệt trừ, hơn nữa các ngươi còn đã thương người của ta. Mà thôi nói nhảm nhiều quá, bây giờ các ngươi là tự nguyện hay muốn làm sao?”
Vừa nói xong thì sắc mặt của Vũ Y liền thay đổi 180 độ, ánh mắt nàng như hai lưỡi dao sắc bén cứa vào tim mỗi người, nàng nhìn tới ai thì người đó liền cảm thấy khí lạnh chạy từ chân dọc theo sống lưng cho tới đến óc.
Sáu tên cường giả Hắc Long bộ tộc không tự chủ được nuốt nuốt nước miếng. Trên mặt cả đám xuất hiện vẻ giãy giụa, tất cả mọi người đều nhìn về phía Long Nhị,hiển nhiên Long Nhất chết đi, Long Nhị là người nắm quyền.
Cũng không phải đợi Vũ Y phân phó, ngay khi bốn tên không biết điều kia dám phản kháng giết chết Huyết Hồn Trùng thì Tuyết Kỳ liên trực tiếp ra tay.
Mỗi người mỗi chiêu, mỗi một chiêu đều đánh xuyên lồng ngực của đối phương, đánh nát trái tim từng người. Linh hồn của bốn người đều bị một rút đi. Trong chớp mắt liền chết đến không để chết thêm.
Một màn tàn nhẫn như vậy đập vào mắt từng người tu sĩ nơi này, khiến cho đáy lòng mọi người cảm thấy lạnh ngắt, cả đám lúc này đều trầm mặc cúi đầu, không ai dám nói cái gì.
Tiếp sau đó Vũ Y sử dụng linh hồn lực bao lấy những người này, tiếp đó thu vào bên trong Thiên Địa-Nhẫn, lần này đám tu sĩ kia đều học ngoan, cũng không có kẻ nào còn dám phản kháng nữa.
Lam xong mọi việc, Điệp Vũ lúc này hỏi:
“ Tiểu thư, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Vũ Y suy tư một chút liền nói:
“ Giăng lưới bắt chim, ở phụ cận bày ra đại trận nhìn xem có con mồi nào không, ta cũng không tin đuổi giết Tây Môn Khánh chỉ có vài người như vậy.”
Những người khác đồng thời gật đầu, đều cảm thấy lời này có lý, dù sao lúc này cũng là một cơ hội để bắt người, bỏ lỡ mà nói rất uổng.
Tiếp đó Vũ Y gọi ra một nhóm mấy trăm ngươi những người này đều là người có kinh nghiệm về trận đạo, có được tài nguyên dồi dào bồi dưỡng những người này tiến bộ cũng rất nhanh.
Sau khi được Vũ Y gọi ra thì mấy trăm người nhanh chóng bày ra một cái cạm bẫy khổng lồ, đứng ở bên ngoài trận vậy mà lại có thể nhìn thấy trận chiến của lục long cùng Tây Môn Khánh lúc trước. Đôi bên đều đang chiến đấu vô cùng thảm liệt, cả hai đều là đèn cạn dầu vừa đúng lúc là cơ hội xuất thủ hợp lý nhất.
Sau khi đã giăng ra cạm bẫy đợi con mồi chui vào thì đám người Vũ Y một lần nữa quay về chiến hạm, sau đó ẩn nấp đi.