Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1357 : Quái
Ngày đăng: 17:57 30/04/20
Vỗ nhẹ lưng Sói Mập, Xuân Đức híp mắt cười nói:
“ Đi qua bên kia nào Mập Mạp xem ra tối nay chúng ta có thịt rồng ăn rồi, ngươi cứ tính trước xem là nên ăn món rồng hầm hay rồng xào đi.”
Sói Mập ánh mắt lúc này cũng trở nên sáng ngời, nó lúc này cực nhanh lướt qua bên kia, nơi mà mấy con Kim Long đang bị Long Sát vây khốn, mấy con Kim Long kia thể chất có thể nói cực kỳ kinh khủng vậy mà dưới sức ép của Hỗn Độn Thiên Thủy vẫn bình an vô sự.
Rất nhanh thì Sói Mập đã bơi tới phụ cận nơi mấy con Kim Long đang bị giam cầm, ở gần Xuân Đức lúc này mới kinh ngạc nói:
“ Di, hóa ra không phải chỉ một con có tu vị Hằng Vương Tiên Cảnh à, thế mà tất cả đều có ti vị Hằng Vương Tiên Cảnh, hôm nay ta ra ngoài đúng là gặp vận, thoáng cái gặp bốn con rắn lớn.”
Sói Mập nhìn bốn con Kim Long khổng lồ đang vùng vẫy bên trong một vùng nước không tài nào thoát ra thì kinh ngạc nói:
“ Bọn chúng làm sao lại không thể đi ra khỏi vùng nước đó được vậy chủ nhân.”
Xuân Đức giải thích:
“ Là lão tam đang giam cầm bọn nó đây, lấy tu vị hiện tại của mập mạp ngươi không nhìn thấy lão tam được đâu. Linh hồn lực ít nhất phải là Hằng Vương Tiên Cảnh tầng 2 mới có thể nhìn thấy được.”
Ngay lúc hai chủ tớ đang nói chuyện thì từ bên trong không gian giam cầm của Long Sát một con Kim Long lớn tiếng gầm thét:
“ Ngươi là người nào nhanh thả ta ra, nếu người dám làm gì ta thì bạn bè người, người nhà của người, đến ngay cả Bắc Thần Châu này cũng sẽ chôn cùng ngươi. Biết điều thì nhanh thu hồi thứ này, ta sẽ tha lỗi cho ngươi.”
Xuân Đức nghe thế thì tí nữa cười phun, lâu rồi lại mới được nghe người ta uy hiếp, thực sự mà nói hắn có chút hoài niệm à. Hẳn mỉm cười nhìn con Kim Long hỏi:
“ Ngươi là người nào? Lai lịch rất lớn sao? Nói nghe chút biết đâu ta sẽ sợ mà thả ngươi ra.”
Con Kim Long( con rồng này không có cánh nhé) kia gầm lên nói:
“ Ta là con trai thứ 312 của Kim Long Vương, Kim Long chúng ta là chủ của vùng biển nơi đây, nếu ngươi dám làm gì ta thì sẽ chết không có chỗ chôn, đội quân hải tộc sẽ giết chết người, san bằng cả Bắc Thần Châu. Tới khi đó hậu quả ngươi có thể gánh nổi sao?”
“Tự tin là tốt, tự tin thái quá là tìm đường chết.”
Ánh mắt hắn lúc nhìn qua nữ tử đang chạy phía ở nơi xa xa, trong mắt hiện lên tia trào phúng, hắn cười cười nói:
“ Con rắn nhỏ chạy làm gì nhanh vậy, lại mất công ta phải đi xa nhặt xác.”
Quỷ Kiếm trong tay hắn trong nháy mắt chuyển đổi hình thái, hóa thành Quỷ Cung.
Xuân Đức dương cung, trong miệng khẽ ngâm.
“ Nhất tiễn - Truy Hồn Vong Mệnh Tiễn”
Máu tươi trong một vùng rộng lớn thoáng cái bị hắn thu nạp hình thành một mũi tên máu.
“ Vèo…”
Mũi tên bay đi trực tiếp tạo thành một đường chân không bên trong lòng đại dương.
Nhưng ngay lúc Xuân Đức cho rằng nữ tử kia sẽ bị bắn chết thì không biết từ đâu lại xuất hiện một lão giả, lão giả này là nhân tộc chứ không phải hải tộc.
Tay lão giả cầm một tấm mai rùa cực lớn, bên trên có vô số đồ án, phù văn tối nghĩa, cả mai rùa phát ra ánh sáng tối tăm.
“ Ầm…”
Huyết tiên va chạm với mai rùa vậy trực tiếp bị mai rùa cản lại, về phần lão giả kia chỉ bị đẩy lùi về phía sau vài chục dặm sau đó dừng lại, lúc dừng lại cũng không có bị thương gì, chỉ là khí huyết bên trong cơ thể đôi chút hỗn loạn mà thôi.
Xuân Đức thấy vậy thì không biết nói gì hơn, hôm nay là ngày gì mà cường giả Hằng Vương Tiên Cảnh cứ thi thoảng lại xuất hiện một người vậy, phải chẳng mấy chục năm hắn ở bên trong Thần Võ Nguyên Tháp thì Hằng Vương Tiên Cảnh đã nhiều như chó chạy ngoài đường rồi.