Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1420 : Cá lớn chạy mất
Ngày đăng: 17:57 30/04/20
Hai người Hắc Huyền cùng Thiên Ứng Long đánh cho khí thế thế ngất trời nhưng mà Xuân Đức vẫn cảm thấy cái gì đó không đúng, hai tên này bề ngoài rõ ràng là chiêu chiêu tàn nhẫn muốn dồn đối phương vào chỗ chết nhưng lại mơ mơ hồ hồ để lại một đường sinh lộ.
Để rồi đối phương dựa vào sinh lộ kia mà thoát một kiếp, nhìn như rất nguy hiểm nhưng thực tế lại không có bất kỳ nguy hiểm gì.
Trong lòng Xuân Đức thầm cười lạnh, hắn thầm nghĩ:
“ Hay lắm, đúng là hai con cáo già, diễn kịch đạt đến trình độ thượng thừa thế này đáng tiếc nơi đây không có ai trao giải thưởng. Hừ. Như vậy để ta cho các ngươi được diễn thoải mái.”
Đã có chủ ý, Xuân Đức cũng liền gia nhập vào tuồng kịch trước mắt, hắn lúc này cất đi quỷ kiếm làm bộ dạng xem kịch vui, đồng thời hắn cũng bắt đầu để lộ ra sơ hở.
Lúc đầu chỉ là điểm nhỏ sơ hở, điểm nhỏ sơ hở này vừa lộ ra thì Hắc Huyền cùng Thiên Ứng Long đều là nội tâm rục rịch, có điều cả hai vẫn cố gắng nhẫn nhịn đợi thời cơ tốt hơn.
Xuân Đức thấy hai con cáo giả kia vẫn có thể nhịn được không xuất thủ thì âm thầm cười lạnh, lần thứ 2, hắn quyết định lộ ra một cái sơ hở lớn hơn, lúc này đây hắn chỉ làm như vô tình liếc mắt nhìn qua một cái phương hướng khác.
Quả nhiên, trong một cái sát na hắn liếc mắt nhìn qua phương hướng khác, thì hai người Hắc Huyền cùng Thiên Ứng Long đang kịch chiến với nhau đồng thời dừng chiến, sau đó nhanh như điện chớp tả hữu giáp công Xuân Đức.
Tốc độ của hai người cực nhanh, cơ hồ trong một cái sát na kia liền đã xuất hiện ở hai bên trái phải của Xuân Đức một kiếm không lưu tình bổ xuống, sắc mặt lúc hai người bổ xuống một kiếm kia vô cùng dữ tợn.
Hắc Huyền còn là cười gằn nói:
“ Đi chết đi.”
Nhìn thấy hai thanh kiếm đã chém sát ngay đỉnh đầu Xuân Đức thì hai người Thiên Ứng Long cùng Hắc Huyền đều là vui vẻ, bọn hắn biết Xuân Đức chết chắc rồi.
Nhưng sau một cái hô hấp, sắc mặt hai người liền đại biến, chỉ thấy hai thanh kiếm chém lên trên đầu Xuân Đức, trực tiếp bổ hắn ra làm hai nửa, nhưng mà từ hai nửa thân thể kia lại không có máu tươi bắn ra.
Xuân Đức gật đầu sau đó hóa thành luồng ánh sáng bay về phía Đông Bắc đuổi theo.
….
Ở lại một phiến sơn cốc, lúc này đây hai người Hắc Huyền cùng Thiên Ứng Long đang ngồi dựa sau một phiến đá lớn, cả hai lúc này bị thương rất nghiêm trọng, trên người còn có một cái lỗ máu to đùng,máu tươi từ trong đó liên tục chảy ra ngoài, khí tức trên thân hai người cực kỳ hỗn loạn, không nhưng thế diện mạo hai người lúc này đều đại biến, cả hai đều già nua vô cùng nhìn giống hai lão nhân sắp chết.
Hắc Huyền nhổ ra một búng máu, vừa kinh vừa sợ nói:
“ Tên kia là thứ quái thai gì vậy, tí nữa hai chúng ta đều phải chết dưới tay hắn.”
Nuốt vào một nắm tiên đan, Thiên Ứng Long cũng là sợ hãi không thôi nói:
“ Lực lượng thời gian, tên kia vậy mà nắm giữ lực lượng thời gian, chỉ một sát na kia vậy mà sinh mệnh của ta chỉ thiếu một chút liền đi tới điểm tận cùng. Đáng lý lúc đầu ngươi không nên đánh chủ ý đến bảo kiếm trên tay hắn, bằng không chúng ta cũng không rơi vào kết cục như thế này.”
“ Khặc.” Hắc Huyền vừa nhổ ra một bãi đờm có lẫn cả máu bên trong, hắn hừ lạnh nói:
“ Bây giờ có nói chuyện này cũng bằng thừa, trước hết phải tìm nơi trị thương đã, lấy tình trạng của chúng ta lúc này đều lại gặp tên kia hoặc mấy tên ma đầu kia thì chỉ có chết.”
Thiên Ứng Long sau khi nuốt vào đại lượng tiên đan thì cũng đã khôi phục lại một tí, hắn gật đầu nói:
“ Ừ, không sai, chuyện đã rồi có nói gì cũng bằng thừa, trước hết tìm nơi nghỉ chân đã… Ồ.. Nơi đây.”
Đang nói chuyện thì Thiên Ứng Long đột nhiên dừng lại, hắn kinh ngạc nhìn địa phương trước mắt, lúc này ở bên cạnh hắn Hắc Huyền cũng chú ý đến địa phương trước mắt.