Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1432 : Ma vân hải
Ngày đăng: 17:57 30/04/20
Mấy trăm người ở nơi đây mặc dù không biết Xuân Đức là ai, cũng không biết hắn mạnh mẽ cỡ nào nhưng hai tàn khu của một vị Đế Cấp Cổ Ma vừa nhìn thấy liền quay đầu thì đã biết người này đáng sợ đến mức nào rồi.
Đám người đi theo theo tàn khu của hai tên Đế Cấp Cổ Ma biết lúc này đã lành ít dữ nhiều, bọn chúng cũng không nghĩ Xuân Đức sẽ tha cho bọn họ nên lúc này một đám đều ôm quyết tâm liều chết.
Ma khí trên người của đám kia khởi động, toàn thân bùng lên hắc sắc ma diễm, khuôn mặt của bọn nó trở nên vặn vẹo dữ tợn dị thường, thân thể bắt đầu phát sinh biến hóa kịch liệt, dần to lớn lên, biến thành giống như quái vật.
Yêu ma bốn phía nguyên một đám giương nanh múa vuốt, trong cổ họng phát ra thanh âm khủng bố, hóa thành từng đạo hắc quang xông tới, trong nhất thời bóng đen đầy trời, Nhật Nguyệt ảm đạm không ánh sáng.
Nhìn thấy một đám ma vật liều chết xông lại đây thì Xuân Đức hài hước nở nụ cười:
“ Có chút ý tứ đấy, nhìn bộ dạng các ngươi thế này làm thức ăn cho thú nuôi của ta cũng không tệ à.”
Xuân Đức vung tay lên một cái, một cái cánh cửa không gian mở ra, tiếp đó ngàn vạn “Thái Cổ Phệ Ma Trùng” từ bên trong lao ra bên ngoài.
Ngàn vạn trùng triều lập tập bao quanh lấy đám yêu ma đang xông tới, chỉ nghe từ bên trong trùng triệu những âm thanh thê lương thảm thiết vọng ra.
“ A a a a a a a a a a a a a…”
“ A a a a a a a a a a a a a…”
“ A a a a a a a a a a a a a…”
“ Rắc rắc rắc… Rột rột..”
“ Rắc rắc rắc… Rột rột..”
“ Rắc rắc rắc… Rột rột..”
Không những tiếng kêu thê lương thảm thiết mà còn có tiếng xương cốt bị nhai nuốt, âm thanh kia có thể nói là vô cùng mỹ diệu, tiếng la hét thảm thiết tuyệt vọng đã khiến cho người ta thư sướng rồi, nghe thâm âm thanh xương cốt kêu vang càng làm chi người ta trở nên hưng phấn.
Nhưng mà âm thanh mỹ diệu kia vang lên không được bao lâu thì liền chấm dứt, đàn “ Thái Cổ Phệ Ma Trùng” tản ra, đám yêu ma lúc trước cũng với những kẻ khác, còn có mấy đống thịt trên mặt đất đều biến mất không thấy đâu nữa, tất cả đều đã bị ăn sạch sẽ.
Nhìn thấy như vậy thì Xuân Đức vân vê cằm nói:
“ Ầm ầm..”
Có điều cự chưởng nhìn như uy thế tuyệt luân vậy mà lúc đánh lên tầng hơi nước trên cơ thể Xuân Đức thì chỉ làm cho nó nhộn nhạo một chút liền thôi.
Kẻ vừa xuất chiêu thấy vậy thì cả kinh, trong lòng hắn đột nhiên “ Lộp bộp” một tiếng, chỉ thấy Xuân Đức phía bên kia nghiêng đầu hài hước nhìn hắn cười quái dị, sau đó nâng một tay lên rồi hời hợt chém ra.
Từ trong tay hắn lóe lên một đạo hắc mang, đạo hắc mang kia trong nháy mắt phóng đại vô số lần, cắt đôi thiên địa, nơi hắc mang đi qua không gian trở nên vặn vẹo bất định.
Vừa nhìn thấy như vậy thì người kia lập tức sợ tí nữa đái ra quần, hắc mang kia chưa đến vậy mà hắn cảm thấy cả thân thể như đang vỡ ra vậy.
Vào thời khắc sinh tử, người kia thiêu đốt lên toàn bộ máu huyết cùng một bộ phận linh hồn của bản thân, khí thế của hắn lập tức bộc phát gấp mấy lần, trên tay phải ngưng tụ tầng tầng huyết khí. Đột nhiên hắn gầm lên:
“Già Thiên Thủ”
sau đó hắn huy chưởng đánh ra, ngay lập tức một huyết sắc cự trảo trẻ trời xuất hiện đánh về phía hắc quang đang lao đến.
“ Ầm ầm ầm…”
Huyết trảo đụng phải hắc mang giằng co trong nháy mắt liền bị hắc mang chém nát, hắc mang thế đi không giảm trực tiếp kích thẳng lên trên thân thể người kia.
Có điều ngay lúc hắc quang đánh lên người hắn thì trên người hắn hiện lên một kiện chiến y, chiến ý kia ngăn cản hắc mang trong giây lát liền cũng nổ tung, biến thành đầy trời mảnh vỡ.
Có điều hắc mang lúc này uy lực cũng đã bị suy giảm đi rất nhiều, sau khi kích lên thân thể tên kia thì chỉ chém cho hắn một vết thương dài ở trước ngực cùng đánh văng hắn đi xa xa mà thôi, cũng không có giết chết được hắn.
Tên kia sau khi bị đánh văng đi xa xa thì lập tức quay đầu chạy mất, vừa chạy vừa không ngừng thổ huyết.
Xuân Đức đứng nơi đó nhìn tên kia chạy đi thì nâng lên bàn tay lên nhìn.
“ Ở trạng thái thân thể nhân loại đúng là không được à, tuy mạnh hơn so với nhân loại phổ thông nhưng so với chân thân thì đúng là cặn bã, vậy mà giết không chết một con tiểu cẩu.”
Nở một nụ cười có phần nhạt nhẽo, Xuân Đức lúc này không do dự nữa mà nhảy vào bên trong ma khí vô biên trước mắt.