Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1434 : Phúc Địa(1)
Ngày đăng: 17:57 30/04/20
Sắc mặt lão già cầm đầu đám đông tu sĩ trầm xuống, hắn quát lên:
“Chư vị tất cả đều cẩn thận, tên này đại ma đầu phá cấm mà ra có được thực lực siêu cường, mọi người liên thủ, giúp ta trấn áp con ma này.”
Rút ra một sợi dây thắt lưng, trong chốc lát sợi dây thắt lưng kia trở nên vô cùng cứng rắn, bốn phía hóa ra một đạo kim quang,hướng thẳng phía thanh niên vừa xuất hiện chém tới.
Những người khác lúc này cũng nhao nhao hóa thành đạo đạo quang mang,tản ra bốn phía bầu trời thoáng cái đã vây kín lấy thanh niên vừa xuất hiện.
Theo lão giả mặc áo xám tro ra lệnh một tiếng, toàn bộ những người nơi đây đồng loạt ra tay, trong chốc lát ma khí trên toàn bộ bầu trời đều bị khí tức cường đại này đánh lui ra bốn phía, lộ ra một mảnh trời quang mây tạnh.
Thanh niên vừa mới xuất hiện nhìn thấy tình cảnh như vậy thì cũng không có hoảng loạn, hắn lạnh lùng cười cười, trong mắt lộ ra thần sắc mỉa mai không chút che dấu, ma thủ lâm không chụp một cái,hắn một phát bắt lấy áo choàng trên vai mình, trực tiếp kéo xuống.
Dưới khống chế của hắn áo choàng bỗng nhiên biến lớn, như ngọn cờ bay phất phới trong không trung,tấm áo choàng kia bao lấy toàn bộ thân hình hắn vào trong, trên tấm áo choàng lúc này tản ra lực lượng vô cùng cường đại, ngăn trở lấy toàn bộ công kích của tất cả những người nơi đây.
Nhưng đúng vào lúc này,ngay lúc mọi người đều cho rằng kiện áo choàng kia sẽ ngăn cản được tất cả công kích. Thì việc bất ngờ phát sinh.
Áo choàng kia đột nhiên không ngăn nổi nữa, “Xoẹt” một tiếng liền triệt để vỡ ra thành vô số vải rách, lực lượng của tất cả tu sĩ nơi đây đồng thời đánh lên thân thể thanh niên vừa xuất hiện.
“Ầm ầm ầm ầm….”
“Ầm ầm ầm ầm….”
“Ầm ầm ầm ầm….”
Âm thanh nổ tung liên tiếp vang lên.Thân thể của thanh niên kia lập tức bị nổ cho nát bấy, ma khí đầy trời bay tứ tung, tiên lực và ma khí cường đại va chạm trên không trung hình thành từng cơn lốc năng lượng khủng khiếp.
Nhưng đột nhiên nhưng năng lượng kia vào giờ phút này đồng thời biến mất dung nhập vào bên trong những miếng vải rách kia, trong lúc nhất thời những miếng vải rách từ áo choàng tản mát ra hào quang đen kịt.
“ Ầm ầm ầm…”
“ Ầm ầm ầm…”
Đám tu sĩ kia ngay lập tức phấn thân toái cốt, chết đến cặn bã cũng không còn những người khác đang định chạy thấy một màn như vậy thì không còn ai dám chạy nữa cả.
Lão giả áo bào tro lạnh giọng nói:
“ Ở lại chiến đấu còn có một cơ hội sống, kẻ nào chạy ta trước tiên giết kẻ đó.”
Đám tu sĩ nghe vậy thì trầm mặc không ai dám nói gì nữa cả, một đám đứng ở nơi đó mà không biết nên làm sao cho phải.
Đúng lúc này, thanh niên cổ ma cười gằn nói:
“ Tạp chủng chỉ là tạp chủng mà thôi, có nhiều hơn cũng không khá hơn được. Nếu đã các ngươi không chạy thì hôm nay ta sẽ lấy máu của các ngươi để rửa đi sỉ nhục năm xưa.”
…..
Xuân Đức lúc này đang ở bên trong không gian vong linh, vừa trị thương vừa theo một phương thức đặc biệt lặng yên đánh giá tình hình bên ngoài, hắn lúc này cũng không có lo sợ cái gì mà đang tính toán nếu giết sạch đám người nơi đây thì lợi ích thu về được bao nhiêu.
Với hắn lúc này vẫn là đang chờ thì bị phong cấm bên dưới thi thể của Địa Ngục Băng Long đi lên. Hắn suy đoán thứ bên dưới kia hẳn là một con cổ ma cao giai.
Nếu là như vậy thì không còn gì tốt hơn rồi. Một mẻ hốt trọn cả bọn và hắn là người thắng duy nhất. " Khặc khặc. Khặc Khặc."
Vừa nghỉ đến đây hắn liền cười ra tiếng, điều cười của hắn tà ác vô cùng.