Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1439 : Thế cục hỗn loạn - tâm sự cùng lão hắc

Ngày đăng: 17:58 30/04/20


Thiên Hành Châu - Trấn Ma Cổ Vực vốn đã là nơi không an bình gì, nơi này vốn là nơi mà mấy tên tội đồ lúc trước diệt sát gần chục “Châu” của Phong Thần Vực ẩn náu, vì nâng cao lá cờ chính nghĩa trừ ma vệ đạo, cũng đồng thời vì số tiền thưởng lớn nên có vô số cường giả cấp cao đi tới nơi đây săn giết đám tội đồ kia.



Đột nhiên xuất hiện nhiều như vậy cường giả liền khiến cho Thiên Hành Châu - Trấn Ma Cổ Vực trở nên đại loạn. 



Những tiếp đó ma khí ở khắp nơi bên trên Trấn Ma Cổ Vực đồng thời bạo phát đi ra, cùng với đó vô số quái vật xuất hiện, hàng tỷ tỷ tu sĩ bị ma hóa biến thành ma vật càng khiến cho Trấn Ma Cổ Vực càng thêm hỗn loạn.



Đặc biệt là Thiên Hành Châu, nơi tâm điểm của mọi sự rắc rối. Nơi đây được cho rằng chính là cội nguồn của ma khí bộc phát lần này, vì thế vô cùng nhiều cường giả đều hướng Thiên Hành Châu mà đến. Không nhưng cường giả ngoại lại tò mò mà đến, còn có cường giả từ Vực Chủ phái người đi xuống.



Thiên Hành Châu thoáng cái trở thành nồi cám lợn, đủ mọi thứ hỗn tạp ở trong đó.



[P/s: Lý giải cho vì sao Trấn Ma Cổ Vực chỉ tương đương với Phong Thần Vực lại xuất hiện nhiều cường giả như vậy. Vốn để mọi người suy luận nhưng mà nhiều bạn nt fb thắc mắc quá/laumohoi.



Khái niệm Vực Chủ: Cũng giống như đế quốc và thuộc địa như vậy, rất đơn giản.]



- --o0o---



Vài ngày sau.



Sau vài ngày ngắn ngủi khôi phục thì Xuân Đức cuối cùng cũng đã khôi phục xong. Lúc này đây hắn lại tràn đầy sức sống.



Vừa mới tỉnh dậy thì hắn liền mang Thiên Xích Bích Huyết Ma Bia ra nhìn, hai mảnh lần trước cùng với một tấm lấy được mấy hôm trước, lúc này Xuân Đức hiện đang cầm 3 mảnh rồi, có điều 3 mảnh tàn phiến này cũng chỉ là một phần của Thiên Xích Bích Huyết Ma Bia mà thôi.



“ Ngày xưa đánh nhau kiểu gì mà để cho bảo vật dạng này cũng bị hủy vậy lão Hắc?”--- Xuân Đức nhìn nhìn Thiên Xích Bích Huyết Ma Bia vừa hỏi lão Hắc.



Lão Hắc nghe hắn hỏi thì trầm ngâm một lúc mới nói:




“ Ta mà tìm được thì đi về lâu rồi, nơi kia an bình lắm, ở đó cả đời có khi không phải giết lấy một người.”



Lão Hắc cười gian nói:



“ Ta nghe lão Huyễn nói lúc ngươi ở cái tinh cầu kia cuộc sống cũng không ra sao có phải không, hắc hắc, hắc hắc, nghe nói mi hay bị người bắt nạt lắm. Cố gắng tìm về tinh cầu kia đi, sau đó để ta giúp mi báo thù.”



Xuân Đức nghe thế thì xem thường nói:



“ Mấy kẻ hay bắt nạt ta bây giờ đã chết mất xác từ hồi nào rồi, có khi xương cũng chẳng còn nữa, yên đi lại luân hồi mấy kiếp rồi cũng nên. Mà thôi, ta đi ra bên ngoài xem đám thú nuôi của ta dạo này thế nào rồi, đôi khi lại thích nuôi mấy con gì đó cho vui cửa vui nhà.”



Nói xong thì Xuân Đức liền ngồi dậy, sau đó vươn vai, vặn eo mấy cái.



Lão Hắc lúc này tiếp tục cười gian nói:



“ Ta thấy vẫn là nên nuôi nhốt một ít yêu tu, nhân tu, ma tu, quỷ tu gì đó làm vật cảnh, cần thì giết mà ăn, trước kia ta cũng nuôi nhiều lắm, buồn buồn lại cầm một đám đến ăn sống, được ta ăn sống đám kia còn mừng rơi nước mắt.”



Vốn cho rằng Xuân Đức sẽ chửi cho bản thân một trận nhưng mà không ngờ Xuân Đức lại gật đầu nói:



“ Ý tưởng không tệ đâu, ta cũng cần nuôi một ít làm thức ăn mà, ta cũng ăn thịt cả chứ đâu có ăn chay, đợi có thời gian lại kiếm thú nuôi. Thôi ta ra ngoài đây. Khi khác nói chuyện tiếp nhé lão.”



“ Ừ. Đi đi, khi nào rảnh lại vào nói chuyện.”--- Lão Hắc cười nói.



Tiếp đó Xuân Đức nhoáng người lên một cái liền biến mất không thấy đâu.