Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1457 : Tâm ma đại kiếp
Ngày đăng: 17:58 30/04/20
Không lâu sau đó một con sinh vật to lớn từ trong cánh cổng không gian khổng lồ kia đi ra ngoài.
Nó vừa đi ra bên ngoài thì toàn bộ thiên địa đều biến thành một mảnh băng thiên tuyết địa, cái lạnh này cũng không phải cái lạnh bình thường, cái lạnh này khiến cho ngay cả mấy tên Thiên Vương Cảnh cũng cảm thấy rét run, bọn họ chỉ thấy ma nguyên bên trong thân thể giống như đông lại, vận chuyển cực kỳ khó khăn.
Có điều lúc này bọn họ nào có tâm tư để ý thân thể của mình, lúc này đây bọn họ đang trợn tròn tròng mắt mà nhìn con sinh vật bá chủ trước mắt.
Toàn thân con sinh vật ba chủ kia được bao phủ bên trong làn sương màu trắng mờ ảo như ẩn như hiện.Thân thể của nó to lớn nhìn không thấy điểm cuối, đám ma tộc ở dưới thân thể kia không khác gì con kiến hôi đứng bên cạnh cự sơn, sải cánh của nó rộng lớn đến nổi che lấp cả một phiến thiên địa.
Trên thân thể to lớn kia được bao phủ hoàn bởi những chiếc lân phiến màu lam nhạt nhìn giống như băng tinh vạn năm, trên thân thể nó còn có những chiếc gai bén nhọn mang theo kịch độc, tứ chi nó thô to như cột chống trời, móng vuốt sắc bén lấp lóe hàn mang.
Uy áp tư bên trên thân thể của nó tản mạn đi ra khiến cho tất cả những cường giả mà tộc nơi này đều tâm kinh đảm hàn, tây chân lạnh ngắt, nội tâm chìm xuống đáy cốc, lúc này đây đừng nói cái gì phản kháng mà đến cả trốn chạy bọn họ cũng không có dũng khí để bỏ chạy.
Đại hán râu rậm nhìn thấy lão Hắc xuất hiện thì run run nói:
“ Cấm tộc, Địa Ngục Băng Long. Điều này sao có thể, nơi nay làm sao lại xuất hiện một con Địa Ngục Băng Long trưởng thành.”
Nói xong thì hắn đột nhiên ý thức được cái gì đó, lúc này không khỏi nhìn về phía Xuân Đức đang nằm, thoáng cái sắc mặt hắn liền xám như tro tàn, đụng phải tồn tại dạng này thì đừng nói là hắn ngay cả chủ nhân hắn cũng phải chết.
Nhưng vào lúc này Khô Cốt lão giả lại lên tiếng:
“ Hừ, không cần sợ, thứ này cũng không phải một đầu Địa Ngục Băng Long chân chính, mà là bị cái gì đó khống chế mà thôi, còn con Địa Ngục Băng Long kia đã sớm chết đi từ lâu.”
Đại hán râu rậm nghe vậy thì cũng không có vui mừng mà càng thêm buồn bã nói:
“ Như vậy anh hai nên làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, Hắc ca nhanh nghĩ cách đi.”
Hắc Ám Ma Thụ nghe thế thì lại cười nói:
“ Thứ tai kiếp này đối với chúng ta chính là cực kỳ nguy hiểm nhưng đối với Củ Cải thì không đáng sợ chút nào, đừng quên Củ Cải có Bóng Ảnh rồi, tên kia chính là khắc tinh của mấy thứ này.”
Hắc Ám Ma Thụ nói như vậy chẳng qua cũng chỉ là để an ủi Vũ Y mà thôi, chứ thực tế hắn cũng không biết Bóng Ảnh có tác dụng gì không, hay lại trực tiếp bị xóa bỏ luôn cũng nên.
Có điều loại tai kiếp này né tránh cũng không phải cách tốt nhất, cách tốt nhất chính là tự mình đương đầu với tai kiếp này, trải nghiệm qua tất cả những cung bậc cảm xúc, đau khổ, xấu hổ, giận dữ, những thứ mà bản thân che giấu.
Chỉ khi chính bản thân vượt qua thì sau này tâm cảnh mới không thể bị lay động, đến lần sau có gặp phải loại tai kiếp cũng không cần sợ hãi.
Nói thì đơn giản nhưng có mấy ai làm được, nếu như không phải là cái gì đó quá khó chấp nhận thì vì sao lại phải ẩn giấu đi.
Trên đời này không ai là không có nỗi đau khổ giấu kín trong lòng. Liệu có ai lại chưa từng làm việc thẹn với lương tâm mà khó nói thành lời? Cuộc đời một người chẳng lẽ lại không bao giờ mắc sai lầm?
…..
Ở bên ngoài, quang huy thần thánh từ bên trên bầu trời lúc này rốt cuộc cũng chiếu lên trên thân thể của Xuân Đức, tiếp đó từ bên trong cơ thể Xuân Đức bộc phát đi ra vân hắc ám quang mang chiếu vào bên trong quang huy,
Nhưng hắc ám quang mang kia sau khi chiếu vào quang huy thì cũng không có tiêu tán mà hình thành nên một bức tranh đen trắng.