Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1467 : Kế Hoạch Nối Tiếp Kế Hoạch

Ngày đăng: 17:58 30/04/20


Ngồi xuống bàn đá, Bóng Ảnh không biết từ nơi nào móc ra một quả tim đầm đìa máu tươi, vừa cắn ăn vừa nhìn thanh niên bạch y hỏi:



“ Ngươi tên là gì nhỉ, mới nói mà ta lại quên rồi.” 



Nhìn thấy Bóng Ảnh đang gặm trái tim đang còn dính máu tươi từng miếng, từng miếng một thì thanh niên bạch y không khỏi nuốt nuốt nước miếng. Hắn có chút run run nói:



“ Thuộc hạ tên Phương Hạo.”



“ À.” Bóng Ảnh hơi kinh ngạc rồi lại hỏi:



“ Phương Hạo sao, tên của ngươi rất giống tên một cừu nhân củ của ta, có điều tên kia bị ta ăn sống rồi. Mà ngươi đi tới Huyễn Mộng Các làm gì? ”



Trên trán của Phương Hạo lúc này bắt đầu lấm tấm mồ hôi, hắn dùng vạt áo lau đi sau đó nói:



“ Thuộc hạ đến đây là để cùng Lệ Hoa tiên tử kết thân.”



Bóng Ảnh nghe tới từ kết thân thì có chút không hiểu lắm, hắn nhìn qua một tên tùy tùng bên cạnh hỏi:



“ Kết thân là gì thế?”



Tên tùy tùng kia nói:



“ Kết thân là kiểu như kết bằng hữu vậy thưa phó điện chủ.”



Bóng Ảnh nghe vậy thì cái hiểu cái không, nói về giết người, hành hạ người thì hắn thành thạo lắm nhưng mà nói về mấy thứ nhân sinh bình thường thế này thì hắn không không khác gì thằng thiểu năng cả.




Cánh tay phải của hắn bị Kha La Ma chộp lấy, sau đó Kha La Ma liền giật mạnh một cái.



“ Phúc..”



Cả cánh tay phải đứt lìa, máu tươi văng tung tóe, Phương Hạo trong nháy mắt hét thảm.



“ A a a … Đau quá…”



Có điều hắn chỉ vừa hét lên một tiếng thì liền bị vô số cặp ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm, ngay lập tức Phương Hạo liền cảm giác tử vong ập tới, hắn lúc này học khôn, trong nháy mắt câm miệng lại không dám la nữa.



Thực ra vết thương hắn cũng chẳng nặng gì, có điều là thiếu gia sống sung sướng quen rồi, từ lúc sinh ra đã được thừa hưởng cuộc sống an nhàn, làm gì có khi nào bị thương kiểu như mất một cánh tay đâu, vì thế mà hắn mới hét lên như vậy.



Kha La Ma cầm cánh tay của Phương Hạo sau đó nhét vào trong miệng ăn tươi, ngay lập tức tiếp xương cốt “răng răng” kêu vang từ trong miệng hắn phát ra. Vừa ăn hắn vừa dùng ánh mắt không thân thiện nhìn Phương Hạo, bị ăn mắt như sói đói này của Kha La Ma nhìn thẳng, Phương Hạo chỉ cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo.



Đúng lúc này Bóng Ảnh lại lên tiếng:



“ Xem ra ngươi cũng có một chút giá trị đấy, vốn lúc đầu định hỏi ngươi xong vài vấn đề thì ăn ngươi nhưng hiện tai ngươi có thể sống rồi. Người hẳn là nên cảm thấy bản thân rất may mắn vì xuất thân của ngươi rất tốt. Xong việc ở đây thì ngươi theo ta quay trở về.”



Bóng Ảnh nói chuyện rất bình thản, hắn nói chuyện ăn người mà cứ như ăn cơm uống nước vậy, cũng vì cái sự bình thản này của hắn mà Kha La Phương Hạo đối với hắn trở nên sợ hãi thêm một phần.



Phương Hạo mặc dù bị giật đứt một cánh tay, hắn rất đau nhưng cũng không dám trị thương, hắn lúc này quỳ xuống, mặc kệ cho máu tươi bắn ra. Khi nghe được Bóng Ảnh nói thì hắn khẽ run lên sau đó nói:



“ Vâng, thưa chủ nhân tôn quý.”