Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1502 :
Ngày đăng: 17:58 30/04/20
Sau khi chế tạo con rối xong, Xuân Đức lúc này cảm thấy tinh thần tốt hơn hẳn, cảm giác buồn phiền cũng biến mất. Hắn lúc này không khỏi cảm khái.
“Trong thiên hạ không có gì không thể Sát, lạc thú lớn nhất trong đời chính là Sát sinh, thiên địa chí cao đại đạo chính là Sát đạo.”
Cũng vào lúc này, ngay khi hắn vừa cảm khái xong thì hắn mới chợt nhớ ra là mình còn chưa biết mấy tên này đến đây vì mục đích gì.
Nhìn con rối mình vừa chế tạo ra, Xuân Đức hỏi:
“ Là ai sai mấy người các ngươi tới đây tìm ta phiền phức?”
Con rối nghe hắn hỏi thì nói:
“ Thưa chủ nhân, ngươi muốn tìm chủ nhân phiền phức tên là Hoa Thiên Lam, là con trai duy nhất của một vị ngoại môn chấp sự, là người bị Nhiễm Quân tiểu thư đánh xuyết chết.”
Con rối nói chuyện phát ra âm thanh rất lạ, âm thanh kia mang theo tiếng nói của bốn người, nghe dụ dị vô cùng.
Nghe đến bị Nhiễm Quân nha đầu đánh tí chết thì Xuân Đức liền nhớ đến một người, chính là cái tên thanh niên xấu số ở trong phòng kiểm tra linh căn. Nhẹ gật đầu Xuân Đức chép miệng nói:
“ Không dám đi tìm nha đầu kia phiền phức, lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ta sao, cũng rất thú vị đấy. Không có việc gì làm cùng ngươi chơi đùa một chút cũng được.”
Nghĩ tới điều Xuân Đức lúc này lại nhìn con rối hỏi:
“ Nhiễm Quân nha đầu kia là ai? Ta thấy các ngươi đều rất sợ hãi nàng, bối cảnh của nàng rất lớn sao?”
Con rối hồi đáp:
Cúi đầu thật sâu, mãi sau một lúc lâu,sau khi đã lấy lại bình tĩnh thì hắn mới hỏi:
“ Đại nhân, không biết nơi đây là chuyện gì xảy ra?”
Giọng điệu hắn mềm yếu, kèm theo sự run rẩy nhè nhẹ. Có điều người ở nơi đây không ai dám cười hắn, không những không dám cười mà trong lòng còn kính nể hắn phải phần, dưới ánh mắt của Xuân Đức ngươi nơi đây đều không dám nhúc nhích huống gì là nói chuyện, tên thanh niên kia có thể mở miệng nói chuyện đã là rất giỏi.
Xuân Đức đối với đám cặn bã này cũng không có bao nhiêu hứng thú, sau khi dọa cho mấy con tạp ngư này một hồi thì hắn cũng thu hồi ma uy(long uy) của bản thân. Dù sao đùa nghịch mấy con cá tạp cũng không có quá nhiều ý nghĩa nên hắn đùa một chút, dọa cho đám này sau không dám tới làm phiền hắn nữa là được.
“ Không có việc gì, luận bàn cùng với nhau một chút, đồ đặc bị hủy mà thôi, việc này ta sẽ nói với ông chủ nơi đây, các ngươi có thể ra về. Các ngươi tiện thể mang đi bốn người bọn họ đi, bọn họ có thể làm chứng, có việc gì cũng tiện thể báo cáo lên trên.”
Tên thanh niên áo đen nghe vậy thì như chút được gánh nặng, hắn lúc này chắp tay nói:
“ Cảm ơn đại nhân đã thấu hiểu, như vậy mấy người bọn tiểu nhân không quấy rầy đại nhân nữa.”
Tiếp đó đám người chấp pháp giả mang theo bốn con rối của Xuân Đức rời đi. Người ở bên ngoài thấy chấp pháp đội rời đi cũng nhanh chóng tản ra, ai về phòng người nấy.
Về phần Xuân Đức, sau khi mọi người tản đi thì hắn đi ra ngoài, tới gặp ông chủ nơi này đổi một căn phòng, đồng thời bồi thường một chút ma thạch.
Hắn đối với ma thạch cũng không có nhu cầu nên lúc tiêu phí cũng rất hào phóng, tiện tay liền ném một bịch lớn, dù sao ma thạch đối với hắn cũng giống như rác vậy, đặc biệt là ma thạch hạ phẩm cùng trung phẩm.
Ông chủ nhận được ma thạch nhiều như vậy thì bao nhiêu buồn phiền cũng đều bị quét sạch, thái độ đối với Xuân Đức lại ân cần lên mấy phần.
Không lâu sau đó, một căn phòng tốt nhất liền đã được chuẩn bị, Xuân Đức vào trong, khép cửa phòng, ngủ một giấc cho tới ngày mai.