Cân Cả Thiên Hạ

Chương 164 : Vô đề

Ngày đăng: 17:41 30/04/20


Xuân Đức dơ ngón tay cái đạo " Được thế thì còn gì bằng, ngươi đi trước dẫn đường đi đêm nay ta đến chỗ ngươi ở tạm một đêm".



Thanh Trúc gật gật đầu rồi nhanh nhẹn phi thân về phía trước. Mọi người cũng nhanh chân phi theo sau. Khi đã đi một quãng đường khá là xa, Xuân Đức nhìn mấy người bên cạnh đạo " Các ngươi sao vẫn đi cùng bọn ta, đừng nói là các ngươi ở cùng phòng à nha".



Cổ Phạm kế bên đạo " không có ở chung phòng, chỉ là ở sát vách nhau thôi".



Xuân Đức đậu đen rau muống đạo " Vậy thì cũng chả khác nhau cái quái gì cả, mà nơi ở của chắc ngươi ở đoạn tiệt mù cú nào thế, phi hành nãy giờ mà còn chưa tới? "



" Cũng sắp tới rồi, nơi ở của hạch tâm đệ tử cách nơi này cũng không còn xa nữa"



" Vậy chỗ các ngươi có cô nương nào xinh đẹp không? " Xuân Đức tò mò hỏi thăm.



Cỗ Phàm chỉ vào Thanh Mai và Thanh Trúc đạo " mỹ nhân thì vẫn có đấy nhưng không bằng hai tỷ muội nhà này ".



Xuân Đức liếc xéo cổ phàm nhìn hắn y như là thằng ngu vậy. Cổ phàm thấy ánh mắt nào khó hiểu hỏi " các hạ sao vậy, tại sao nhìn ta bằng ánh mắt như vậy?".



" Còn sao nữa, chắc ngươi bị mù hay quáng gà rồi mới thấy hai con mắm này xinh đẹp, ngực thì lép, đít teo, eo thì đéo có lấy gì mà xinh đẹp. Muốn cái gì cũng không có, được mỗi đôi mắt bồ câu thì con đậu con bay. ta chỉ thấy hai ả đó xấu đến ma chê quỷ hờn, xấu đến lục đục nhân gian, xấu tiêu tan nhân thế, xấu...."



Khi Xuân Đức còn đang hưng phấn bừng bừng chém gió nói xấu hai tỷ muội nhà họ Lăng với Cổ Phàm thì một tiếng thét lớn từ phía trước vang lên




ChỊU CHẾT Đi



Thanh Trúc như một con sư tử bị chọc giận nàng cởi đôi hài dưới chân ném thẳng về phía tên mắc dịch, tiếp theo cầm kiếm lao thẳng về Xuân Đức chém không nương tay, có khi có xuất ra 150% công lực. Do đang sung quá độ nên khi Xuân Đức còn chưa biết việc gì đã ăn ngay hai chiếc dép vào mặt, vừa ngó lại thì hắn giật nảy mình khi thấy Thanh Trúc biểu tình hung ác cầm kiếm chém về phía hắn.



Xuân Đức la lên " Ở cái quái gì vậy? ta làm gì ngươi sao? tự dưng lại đi tấn công ta, thấy ta hiền bắt nạt hả?



" Còn già mồm, nếu nhận lỗi tiểu thư ta đây sẽ không tính toán với ngươi, ai bảo ngươi lại còn ngoan cố vậy thì đừng trách ta rồi"



Xuân Đức thấy con hàng này quyết không bỏ qua, hắn nghĩ thôi cứ để nàng chém vài cái cho sướng tay rồi cho xong việc, nghĩ vậy hắn đứng yên tại chỗ cho Thanh Trúc chém. Do không ngờ Xuân Đức đứng lại nên kiếm của Thanh Trúc đâm thẳng vào ngực Xuân Đức, nhưng khi thanh kiếm vừa đụng chạm tới áo Xuân Đức một luồng huyết quang bao phủ cả người Xuân Đức phản chấn cả kiếm và Thanh Trúc văng ra xa, đập thẳng vào vách đá.



Xuân Đức ngạc nhiên một chút rồi hắn nhớ tới cái gì, hắn cười ha ha một tiếng rồi bay lại gần chỗ Thanh Trúc bị dính vào trong vách đá. Ngồi xuống nhìn thảm trạng của Thanh Trúc bây giờ hắn buồn cười hỏi



" Thấy ngu chưa con, tự nhiên tìm khổ làm gì, giờ thì sướng rồi nạ. Này không cần dùng ánh mắt như muốn cưỡng hiếp đó nhìn ta, ta không có hứng thú với tiểu hài tử chưa thành niên"



Thêm chút muối vào nỗi đau của Thanh trúc mấy câu thì Xuân Đức mới cảm thấy thỏa mãn, tiện tay chữa thương cho nàng.



......




Nhìn Thanh Trúc có vẻ thảm hại nhưng vết thương không phải tệ hại lắm, gãy vài cái xương mà thôi, dùng huyết ma trị liệu một lúc thì mọi thứ như lúc ban đầu, bây giờ Huyết Ma đã rất mạnh rồi nên hiệu quả trị liệu của nó cũng bá vô cùng.



Thanh Trúc ngồi dậy không vui đạo " ta quên mất tên khốn nạn nhà ngươi còn có mấy món bảo vật ghê gớm, bây giờ ngươi làm ta bị thương thế này tính phải làm sao đền bù".



Nhìn con hàng này lại bắt đầu chiêu bài ăn vạ, Xuân Đức xoa xoa cơ thể Thanh Trúc một hồi mới đạo " kiểm tra một lần rồi có thấy bị gì đâu cơ chứ, ngươi tính ăn vạ ta sao? ".



Thanh Trúc đỏ mặt cáu lên đạo " Cái tên chết tiệt này người bỏ tay ra không, đừng có mà đụng vào ta. Ta nói cho mà biết cái này là bị thương về tinh thần làm sao mà thấy được, bị thương tổn một chút thôi đã là vô giá rồi bây giờ ngươi tính phải làm sao? ".



Xuân Đức không quan tâm đ*o " Thì vô giá còn gì, không có giá có bị tổn thương nhiều hơn cũng vậy thôi, bây giờ ngươi còn muốn gì nữa, thôi cứ về mơ tiếp đi cưng".



Quay sang mấy tên hóng hớt bên cạnh hắn quát " nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy giang hồ tâm tình bao giờ à, đi về, muộn rồi mà còn đi lang thang bên ngoài thế này phụ mẫu các ngươi có biết không?



Nói xong hắn không thèm nhìn mấy người bọn Cổ Phàm đang đơ ra như cây cơ và Thanh Trúc đang dùng ánh mắt như tiểu tức phụ bị ruồng bỏ nhìn hắn, một mình bay thẳng về phía trước.



Nhưng phi hành một lúc hắn mới nhớ tới là hắn đâu có biết đường, bất đắc dĩ hắn lại quay lại. Thanh Mai thấy hắn quay lại thì ngạc nhiên hỏi " Không phải ngươi đi trước rồi sao, tại sao lại quay lại ".



" Có gì đâu, ta là sợ các ngươi gặp người xấu nên quay lại bảo vệ các ngươi thôi. ha ha"



Thanh Mai nghe vậy thì trên khuôn mặt xuất hiện vẻ cảm động, đang định nói lời cảm ơn thì Thanh Trúc bên cạnh xem thường đạo " Nói dối, đừng tin tên này muội muội, hắn là không biết đường nên quay lại đấy không phải vì cái gì hảo ý đâu".



Xuân Đức đánh trống lãng nói sang chuyện khác " Trời tự dưng có trăng kìa mọi người, công nhận trời sáng ghê ha ".



Mọi ngươi hết biết nói gì với tên này luôn, chỉ làm ngơ xem như không nghe thấy. Không nghe thấy tâm không phiền.