Cân Cả Thiên Hạ
Chương 271 : Thiên Dụt Đằng(1)
Ngày đăng: 17:42 30/04/20
Vì phương vị của Thiên Dụt Đằng liên tục biến đổi nên lộ tuyến đi đường của bọn người Xuân Đức cũng vì thế mà liên tục thay đổi.
Sau khi Tử Yên nhận lại được một cái truyền âm ngọc phù thì Xuân Đức liền hỏi:
" Lại là mấy tên kia truyền tin à,sao mấy lão già kia vô dụng quá vậy có mỗi một cái cây mà để nó chạy khắp nơi, không vây khốn nó được sao? Đúng là ăn hại có truyền thống, chả được cái tích sự gì".
Tử Yên, Ánh Nguyệt, thiếu nữ áo cam đều nở nụ cười. Ánh Nguyệt cười cười giải thích:
" Chủ nhân theo thuộc hạ suy đoán thì mấy lão bất tử kia cũng là lực bất tòng tâm mà thôi, sở dĩ người ta gọi là Thiên Dụt Đằng vì nó thiên biến vạn hóa, khả năng ẩn nấp và lẫn trốn có thể nói là hiếm có kẻ nào có ngang bằng tu vi có thể so sánh, nên việc để cho Thiên Dụt Đằng chạy thoát là điều dễ hiểu ".
Tử Yên cũng cười nói: " Mấy lão già kia lần này truyền tin là đã vậy khốn được Thiên Dụt Đằng và mấy con Thánh Thú bên cạnh nó trong phạm vi nhỏ rồi, bây giờ bọn chúng đang bị vây công trốn tại bên trong một cái vùng cấm cố thủ, muốn chúng ta nhanh tới trợ giúp ".
" Mấy lão thành tinh này muốn đợi chúng ta tới cũng không có gì tốt đẹp đâu, nếu không phải vì cái gì khó giải quyết thì thì bọn chúng đã la liếm không còn cái gì rồi, thời gian đâu mà còn đợi chúng ta tới chia phần. Đã mấy lão muốn nhanh thì chúng ta càng chậm, hừ hừ "--Xuân Đức hừ lạnh nói.
Xuân Đức nghĩ tới cái gì lại hỏi:
" Ngày trước ta có nghe nói bên trong này còn có mấy cái tháp gì mà ai cũng muốn treo lên, không biết nó là cái gì vậy? "
Thiếu nữ áo cam cả quãng đường luôn giữ yên lặng trong lúc này lại bất ngờ lên tiếng trả lời Xuân Đức, nàng nói:
" Chủ nhân, bên trong này chỉ có một cái tháp gọi là Vấn Thiên Tháp mà thôi, cái này là kiểm tra tư chất của đám tiểu bối, nếu chủ nhân muốn đi xem thì lúc nào muốn cũng có thể ".
Sau khi khách sáo với nhau vài câu thì mọi người cùng đi lên một ngọn sơn phong. Trong lúc mọi người cùng nhau đi lên ngọn sơn phong thì một người bên cô gái toàn thân mặc tử y nhìn về phía Tử Yên mà hỏi:
" Vị bằng hữu này không biết sủng vật của bằng hữu là loại linh thú gì? Theo ta thấy hình như nó cũng chỉ là một loại linh thú bình thường mà thôi"
Mấy người Ánh Nguyệt, 5 lão giả, cùng thiếu nữ áo cam khi nghe tới cô gái kia gọi Xuân Đức là sủng vật thì cả người trong nháy mắt ngưng lại, bọn họ tự dưng cảm thấy có gì đó không hay sắp diễn ra.
Nhưng khi bọn họ lo lắng thì Tử Yên đã mỉm cười nói với cô gái mặc tử y kia, nàng nói:
" Chính ta cũng không biết, thấy nó rất đáng yêu nên mang nó về nuôi cho có người bầu bạn, còn việc nó có là linh thú bình thường thì ta cũng không quan tâm". Vừa nói nàng vừa nhéo nhéo Xuân Đức.
" Ồ, chỉ đơn giản vậy thôi sao, đạo hữu thật khác thường ". Nhưng nhân thấy bản thân có hơi quan tâm quá mức thiếu nữ kia bỗng nhiên cười làm lành nói lời xin lỗi, nàng nhìn Tử Yên hơi cúi đầu áy náy nói:
" Là ta quá tò mò rồi xin đạo hữu chớ trách ".
Tử Yên cũng chỉ là nhìn nàng cười cười sau đó mới nói:
" Không có gì cả, đạo hữu cũng không cần để tâm, thôi bây giờ chúng ta nhanh lên trên kiếm một chỗ bàn chính sự, có chút việc còn cần nhờ mấy đạo hữu Diệp Linh Tông giảng giải ".
Mấy người Diệp Linh Tông cũng là cười cười gật đầu, dĩ nhiên cũng đồng ý với ý kiến của Tử Yên, còn mấy người Ánh Nguyệt, thiếu nữ áo cam và 5 lão giả thì cũng thở ra một hơi, việc bọn họ lo lắng không có phát sinh qua.
..............
Còn Xuân Đức bây giờ thì không rãnh quan tâm tới lời nói của mấy người này, hắn bây giờ đang tách hồn phách làm hai, một nữa trong thân thể để ở tình trạng ngủ say còn một nữa đang ở trong không gian bí mật của lão hệ phát triển.
" Đã khôi phục thế nào rồi, bộ thân thể kia còn dùng được không? mà làm sao hồn phách của ông bạn có vẻ bất ổn vậy, bị sao à? cần ta giúp gì? ". Vừa gặp Lão Hệ thì Xuân Đức đã tuôn ra một đống câu hỏi, không nói thì ai cũng biết trong lòng của hắn lúc này đang rất lo lắng.