Cân Cả Thiên Hạ
Chương 336 : Loạn
Ngày đăng: 17:43 30/04/20
Sau một lúc đi dạo trong thành, mọi người đi đến một cái nhà trọ tên Phong Nguyệt Lâu, gọi là nhà trọ nhưng nơi này không chỉ cho khách ở trọ còn phục vụ đủ loại trên đời, từ ăn uống, chơi kỹ nữ, đánh cược... đủ loại trên đời.
Tòa nhà này rộng lớn vô cùng bên trên từng chi tiết nhỏ đều được chạm khắc một loại hoa văn cổ xưa mang lại cảm giác tang thương, xung quanh sương mù lượn lờ càng làm nên vẻ huyền bí, ở bên ngoài nơi ra vào người đi ra đi vào nhiều không kể siết, cứ như là đi chợ vậy, có nhân tộc, có yêu tộc dị loại hơn là có cả dụt tộc.
Nam nữ, già trẻ, có công tử gia tộc, có độc hành giả, nói chung nơi này tụ tập đủ mọi loại người long xà hỗn tạp.
Nhóm người Xuân Đức vừa đến bên trong lầu các thì đã có một đám nữ nhân ưu nhã ra tiếp đón, trong đám nữ nhân này không ngờ có cả nhân lẫn yêu, ai nấy nhìn cũng da trắng, má phấn môi hồng, nhìn rất đẹp mắt, hơn nữa các nàng còn có tu vi không thấp, sàn sàn Nhật Nguyệt Cảnh.
Một thiếu nữ tiến lên đứng trước đám người Xuân Đức hơi khom người nói:
" Các vị khách nhân tôn quý không biết mọi người đây là muốn lên lầu mấy? "
Tử Yên đứng ra ôn hòa nói:
" Xin hỏi vị cô nương này có thể giới thiệu cho chúng ta một ít được không? Đây là lần đầu nhóm người chúng ta tới nơi này."
Thiếu nữ khẽ cười, nhìn mọi người một lượt sau đó rất chuyên nghiệp giới thiệu từng sơ lược cho mọi người biết, qua lời nói của nàng mọi người mới biết ở đây mỗi tầng lầu muốn đi lên cũng cần có tu vi hoặc địa vị tương ứng.
Nơi này 9 tầng, mấy tầng bên dưới dành cho đám vô danh tiểu tốt, thái điểu, thường thường là tán tu hoặc những đoàn đội nhỏ, 3 tầng 6,7,8, thì dành cho đám con em gia tộc, các thế lực lớn đến nơi này, tầng 9 thì dành cho mấy lão bất tử có tu vi Bất Diệt Cảnh hoặc những kẻ có địa vị cực cao.
Thiếu nữ sau khi giới thiệu đơn giản qua một lần với mọi người thì nở nụ cười xinh đẹp hỏi:
" Một đám không biết sống chết đồ vật, chỉ là mấy con kiến mà cũng muốn dò xét tu vi bọn ta "--- Tà Long coi thường nói.
Một đám lão già ở bên cạnh cũng là cười lạnh, nhe hết các răng nanh ra cứ như là dã thú muốn ăn thịt người vậy.
Thấy cảnh này Xuân Đức hiếu kì hỏi:
" Mấy tên các ngươi bị sao vậy, người ta cũng chỉ là dò xét cái thôi mà làm gì mà cứ như thâm cừu đại hận vậy? ".
Một lão giả bên cạnh hắn nghe vậy liền giải thích:
" Điện chủ cái này người chưa biết rồi, nếu là đồng cấp với nhau dùng thần thức dò xét đó là chuyện bình thường nhưng nếu là kẻ có tu vi thấp hơn mà dám ngang nhiên dò xét đó là khinh nhờn cường giả. "
Xuân Đức nghe vậy thì đau cả đầu, hắn thầm nghĩ thần thức dò xét khác quái gì nhìn các ngươi một cái, chẳng lẽ nhìn các ngươi một cái lại mắc đại tội. Hắn phất phất tay một cái nói:
" Thôi lên trên ăn một bữa, ăn xong đi ngủ mai tiếp tục lên đường, làm gì đâu cả ngày tìm chuyện rồi lại đánh đánh giết giết, ta là người yêu hòa bình mà các ngươi là người thân tín của ta, vậy các ngươi có thể hay không cũng nên yêu hòa bình bớt đi sát nghiệp."
Mọi người nghe vậy thì cả một đám không khỏi dừng lại dùng một loại ánh mắt không thể tin được nhìn về phía Xuân Đức, tuy bọn họ không nói gì nhưng ánh mắt kia đã nói lên tất cả
" Ngươi đi lừa dụt đi thôi "