Cân Cả Thiên Hạ
Chương 387 : Vô đề
Ngày đăng: 17:44 30/04/20
Cũng chẳng biết qua bao lâu thì tiếng đàn chấm dứt, người ở bên dưới vỗ tay hoan hô nhiệt tình, Xuân Đức tỉnh dậy cũng là vỗ tay theo. Thấy cô gái kia cũng đứng dậy cúi chào mọi người, Xuân Đức tưởng là tan cuộc nên đánh thức mấy nha đầu đi về.
" Về thôi, nghe cũng hay hôm nào rãnh tới nghe tiếp."
Bốn nha đầu cũng là gật gật đầu theo đuôi Xuân Đức đi ra ngoài nhưng còn chưa ra thì đã có một tên thiếu niên chặn lại nói:
" Sao các ngươi một chút quy củ cũng không biết vậy, nghe xong liền muốn rời đi."
Tiểu Thất đang đi theo mọi người bị người khác ngăn lại thì nàng nổi lên tiểu tính tình.
Bịch
Một quả đấm nhỏ nện ở bụng tên kia, tên thiếu niên kia bay như đạn đại bác ra ngoài, đánh nát vách tường. Tiểu Thất bực tức nói:
" Lần sau còn dám cản đường bổn nhân đại nhân thì trực tiếp cắn chết người, lần này cảnh cáo."
Hai tên hộ vệ phía sau tên thiếu niên lúc trước thất kinh, một tên chạy vội ra bên ngoài đi tìm chủ tử bọn hắn, còn một tên sắc mặt âm lãnh nói:
" Dã nha đầu ngươi có biết..."
Xuân Đức chẳng thèm nghe tên đó bốc phét trực tiếp đạp cho hắn đi theo chủ tử của hắn luôn. Không bao lâu sau mọi người lại có thể nghe thấy tiếng một vật nặng rơi trên đường.
Lần này mọi người trong phòng đều thất kinh, vì những kẻ mới vừa bị đánh ra khỏi phòng kia cũng không phải người bình thường, người đó là con cháu Vệ gia, Vệ gia mới quật khởi cách đây không lâu nhưng Vệ gia lại có tông môn lục phẩm phía sau.
Xuân Đức cũng mặc kệ cái gì thiếu gia vệ gia gì đó, hắn mang theo 4 nha đầu đi xuống lầu. Còn chưa ra ngoài tửu lâu thì phiền phức đã tới, một thiếu phụ nhìn cũng xinh đẹp, tay cầm trường kiếm lạnh lùng nhìn năm người Xuân Đức nói:
" Tiểu bối ngươi có biết là đắc tội với người không nên đắc tội không, nếu biết điều thì quỳ xuống nhận lỗi ta tha cho các ngươi một..."
Nàng cũng không biết vì sao lại có cảm giác này, phải cố gắng lắm áp chế nội tâm của mình nàng nhìn thật kỹ thiếu niên kia. Một khuôn mặt xa lạ, tuy rất anh tuấn nhưng không có trong trí nhớ của nàng, ánh mắt của hắn màu xám nhạt làm người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Không tự chủ nuốt một ngụm nước miếng, Lam Vũ hơi lắp bắp hỏi:
" Người thật sự là tam đệ của ta? "
Xuân Đức trong nội tâm có chút do dự nhưng sau đó lại gật đầu, không phải chị em ruột thì là kết nghĩa có gì đâu mà suy nghỉ nhiều làm gì.
Để không khí bớt căng thẳng hắn hỏi:
" Cả nhà vẫn khỏe chứ tỷ? "
Lam Vũ hơi thả lỏng một chút gật nhẹ đầu nói:
" Cả nhà vẫn khỏe, ngày trước đệ mất tích làm cả nhà rất lo lắng. Đúng rồi các vị này là ai? "
Lúc này Lam Vũ mới để ý tới những người xung quanh, khi nàng nhìn cẩn thận lại những cô gái này thì đều không khỏi trong lòng thán phục sắc đẹp của các nàng, nàng vô thức bật thốt lên:
" Thật xinh đẹp quá. "
Xuân Đức thấy vậy thì cười nói giới thiệu, hắn chỉ Tuyết Anh nói:
" Đây là sư phụ ta, nàng gọi Mộng Điệp Tinh Quân. Còn những người khác đều là đồng môn của ta. Còn đây là mấy muội muội trong lúc vô tình nhặt được."
Mấy tiểu nha đầu lập tức bất mãn, phùng má trợn mắt nhìn Xuân Đức, cái gì mà nhặt được chứ.