Cân Cả Thiên Hạ
Chương 413 : Vô đề
Ngày đăng: 17:44 30/04/20
Thiên Tuyết lúc này mới nhìn sang cô gái đứng cách đó không xa, đánh giá nàng một lượt rồi lại nhìn Xuân Đức một lượt mới than thở.
" Sư tôn phong lưu thành tính đi tới nơi nào cũng có mỹ nhân làm bạn."
" Cốp "
Xuân Đức thuận tay thưởng cho vị tiểu đồ này của mình một cái cốc đau điếng lên đầu. Không để ý đến cái bộ dạng đáng thương của nàng Xuân Đức nói:
" Bớt giả bộ đáng thương, trò này sư tôn nhìn mấy chục năm rồi đừng tốn thời gian. Đi vào bên trong thôi."
Nhìn cửa truyền tống đen ngòm Xuân Đức dùng hỗn độn năng lượng bao bọc mọi người rồi cùng tiến vào bên trong.
Một lần nữa xuất hiện bốn người đứng trên một địa phương toàn hoa màu đen, nơi đây cũng có vài trăm người đang chống cự với một đám sinh linh đen thui, thân thể dài ngoàng, không có mắt chỉ có một cái hàm toàn răng là răng.
Nhìn qua mấy trăm người một lượt không phát hiện có người cần tìm, Xuân Đức liền một rời đi. Nhìn thấy mấy người Xuân Đức muốn thoát khỏi nơi đây có người quát lớn:
" Ta cho các ngươi đi sao? Lại đây giúp chúng ta một chút."
Ở bên cạnh hắn mấy kẻ khác cũng nhao nhao phụ họa.
" Phải, phải. Mấy người các ngươi lại đây chống đỡ giúp bọn ta một lúc."
Hai người còn lại thoáng chốc không có ý kiến gì, sau một lúc lâu thì mỹ phụ xinh đẹp kia mới lên tiếng:
" Ác Ma Điện cũng không phải cái gì quả hồng mềm, Không biết Ngạo huynh đã có kế sách gì? "
Trung niên râu quay nón xem thường nói:
" Với thực lực ba chúng ta còn cần kế sách gì sao? Chỉ cần hợp sức ba người chúng ta thì ai có thể ngăn cản? "
Ông lão cường tráng lúc này lên tiếng:
" Đừng quên Ác Ma Điện còn một vị Điện Chủ chưa lộ diện, chưa thăm dò ra thực hư đối phương mà đã liều lĩnh đi đánh cướp hang ổ đối phương, cái này không phải là một hành vi khôn ngoan."
" Cũng đã bao năm rồi chúng ta cũng chưa từng thấy tên kia ta nghi ngờ vị Điện Chủ Ác Ma Điện kia chỉ là bọn người Ác Ma Điện thêu dệt lên mà thôi. Với lần này chúng ta không làm thì sẽ có người khác làm, đừng quên còn có các chủng tộc khác."--- Trung niên nhân nói.
Hai người còn lại tiếp tục rơi vào trầm mặc, mãi một lúc lâu sau hai người mới gật đầu nói:
" Ngạo huynh nói đúng, chúng ta không làm thì có người khác làm. Nhưng bảo vật đến tay thì làm sao phân chia? Dù sao bảo vật chỉ có một."
Tên trung niên suy nghĩ một chút nói: "Hai người các ngươi nghĩ xem nếu lấy được bảo vật này mà chúng ta nộp lên trên thì cơ hội chúng ta tiến thêm một bước sẽ không thành vấn đề. Không bao lâu nữa chúng ta cũng phi thăng tiên vực, dựa vào công lao này ở tiên vực chúng ta có thể sống tốt hơn so với những kẻ mới vào tiên vực rất nhiều."