Cân Cả Thiên Hạ
Chương 497 : Ngọc điệp xuống bếp và cái kết
Ngày đăng: 17:45 30/04/20
Tử Vong Chiểu Trạch trời đã tối. Lúc này đám người Trương Đức đang vây quanh mấy món ăn mà Ngọc Điệp làm ra.
Duy chỉ có Trương Đức nếm thử lần lượt các món ăn của Ngọc Điệp rồi cho lời nhận xét, còn các cô gái khác thì không ai dám thử, vì trước mặt bọn họ đâu phải cái gì thức ăn, canh thì nhìn giống thuốc độc nhiều màu, thịt nướng đã biến thành than nhìn không rõ phần nào là thịt những món khác cũng tương tự.
Nhưng thấy Trương Đức liên tục ăn những món mà Ngọc Điệp làm miệng khen ngon không ngớt, đôi khi thì nói hơi mặn hoặc là bỏ thiếu cái gì.
Mấy cô gái nhẹ dạ cả tin cũng thử gắp lên một miếng thịt chiên cho vào miệng nhai, lập tức sắc mặt năm cô nàng xanh lét, bọn họ cảm thấy một cục than có chứa ớt bột dính xung quanh cổ họng khiến bọn họ tí nữa thì thở không thông.
Khục khục... khục khục
Liên tục tiếng ho khan, mấy cô gái lấy cả bình nước ra uống ừng ực. Kim Chi thè lưỡi ra mà hô hấp, mọi người đều thấy lưỡi của cô bé đỏ chót lên, Kim Chi nhịn không được bức xúc nhìn Ngọc Điệp nói:
" Ngọc Điệp tỷ, tỷ muốn ám sát muội sao. Làm sao lại có thể vừa mặn lại cay như vậy. Khó ăn, khó ăn chết đi được. Phải rồi Trương sư đệ mau ngừng ăn."
Mấy cô gái cũng kịp phản ứng nhanh chân chạy lại bên Trương Đức ngăn cản hắn không cho hắn nếm thử đồ ăn của Ngọc Điệp làm nữa. Nhưng lúc bọn họ tới bên cạnh hắn thì Trương Đúc bỗng nhiên như sợi bún ngã lăn ra.
" Trời ạ, xảy ra án mạng rồi." Mấy cô gái la lên hoảng hồn. Ngọc Điệp cũng kinh sợ chạy lại gần nhưng lúc này Trương Đức mở mắt ra nở một nụ cười nhẹ nói:
" Xin lỗi làm mọi người lo lắng, là đại ca để lại năng lượng thần hồn đệ dùng hết rồi không thể duy trì hoạt động thân thể này nữa rồi."
Mọi người nghe vậy thì như loạt vào sương mù, Ngọc Điệp phản ứng nhanh nhất nàng hỏi:
" Ý đệ nói thân thể này không phải của đệ mà là của người khác? "
Ngọc Điệp nói:
" Đừng có kích động, đang ở một căn phòng khác, để ta dẫn đệ sang bên đó."
Cứ như vậy 6 người cùng đi sang căn phòng nơi mà Xuân Đức đang nằm. Trương Đức thấy đại ca vẫn nằm yên không có động tĩnh thì cau mày nói:
" Đại ca làm sao vẫn chưa tỉnh lại, chẳng lẽ lúc nảy thi pháp khiến đại ca bị thương rồi."
Trương Đức vừa dứt lời xong thì dị biến phát sinh, cơ thể đang nằm trên giường kia bắt đầu cử động, các ngón tay cùng mi mắt khẽ giật, mái tóc màu đen tuyền dài ngang lưng lúc này cũng bắt đầu biến thành trắng xóa.
Từ trên người cái cơ thể kia mọi người cảm nhận được một loại lực lượng khiến người ta hít thở không thông, trái tim tất cả mọi người siết chặt lại, đang lúc mọi người căng thẳng thì người nằm trên giường kia mở mắt ra.
Một đôi con ngươi màu xám lạnh lẽo vô tình, khi cặp mắt kia khẽ đảo qua mọi người thì năm cô gái lập tức cả người run lập cập ngã xuống sàn, Trương Đức cũng cảm giác như thế nhưng hắn biết đại ca đây là không thể khống chế sức mạnh nên mới vậy, hắn tin đại ca sẽ không bao giờ hại hắn. Hắn cô gắng chống cự lại sự sợ hãi bốc lên trong lòng.
Rất nhanh cái cảm giác như luân hồi mấy trăm kiếp kia biến mất, mọi thứ trở lại như bình thường. Xuân Đức ngồi dậy nói:
" Lần đầu gặp mặt mọi người, xin chào mọi người. Cơ thể lâu không dùng nên có chút không quen mọi người không cần sợ hãi. Lão nhị khá lắm còn tĩnh trước cả đại ca. Cảm giác thế nào, tốt không? "
Trương Đức gật đầu nói:
" Cảm ơn đại ca, đệ thấy tốt lắm."