Cân Cả Thiên Hạ

Chương 499 : Buổi Tối Không Yên Bình

Ngày đăng: 17:45 30/04/20


Thấy bộ dạng vô tội cùng đáng thương của Trương Đức mấy cô nàng cũng là lòng mềm nhũn không nỡ trừng phạt hắn nữa. Kim Chi bên cạnh bắt đầu dùng tay nhỏ xoa xoa mấy nơi mà Trương Đức bị véo nói: 



" Có đau lắm không? " 



Trương Đức thật thà gật đầu đáp: 



" Đau chết đi được, đệ bây giờ không có tu vi nên cảm thấy đau lắm." 



Mấy cô gái lúc này mới nhớ Trương Đức bây giờ không có tu vi, mà lúc nãy các nàng còn đang trong cơn ghen nên có hơi quá tay, rất nhanh mấy cô nàng liền xin lỗi hắn, lại còn xoa bóp lại cho hắn nữa. 



Ngọc Điệp ôn nhu nói: 



" Trương sư đệ bên trong nhẫn còn gì nữa đều lấy ra đi. Hừ hừ. Tỷ xem bên trong có hay không còn cất giấu mấy đại mỹ nhân nữa." 



Trương Đức cười khan xua tay liên tục nói: 



" Không có, không có, đệ thề đấy. Không tin tỷ nhìn này." 



Nói xong hắn mang tất cả những thứ gì ở bên trong không gian nhẫn đều đổ đi ra, ào một cái, một đống lớn đồ vật xuất hiện. 



Bên trong có một bộ trường bào bên ngoài, một bộ áo giáp đủ mọi phụ kiện, cùng một thanh kiếm đều phát ra ánh sáng màu bạc nhìn vô cùng bắt mắt, ở bên trên bộ trường bào còn đặt mấy quyển bí kíp đang phát ra quang mang màu vàng. ngoài những cái này còn có một đôi cánh bằng xương cốt màu xanh. 




Nghe được âm thanh phát tiết của Trương Đức, Ngạo Vô Song bất giác nở nụ cười, nhìn qua hai người bạn bên cạnh nói: 



" Có lẽ ta tìm thấy đồng môn rồi, hai người có muốn cùng ta tới nơi đồng môn của ta không? " 



Hai người này tu vi thấp hơn Ngạo Vô Song rất nhiều nhưng lại rất có kinh nghiệm ở những nơi như thế này nên khi ba người gặp nhau thì liền tập hợp cùng nhau làm một đội ngũ nho nhỏ. Một cô gái dung mạo bình thường gật đầu đáp: 



" Nếu Ngạo huynh đã có quyết định thì chúng ta cùng đi theo huynh." 



Người còn lại cũng là gật đầu hiển nhiên là không có ý kiến gì khác. Như vậy ba người liền nhắm thẳng tới cột sáng kia mà tiến tới. Trên đường đi bọn họ gặp khá nhiều nguy hiểm nhưng nhờ có cô gái duy nhất trong đội biết cách né tránh đám sinh vật đầm lầy nơi đây mà nguy hiểm giảm đi phân nửa. 



Khi bọn họ chạy đến nơi đám có đám người Ngọc Điệp thì không biết từ nơi đâu hiện ra mấy cái bóng trắng vây bọn họ vào bên trong, sát khí lạnh lẽo khóa chặt ba người. Ngạo Vô Song đang định giải thích cái gì thì có một âm thanh vội vàng la lên. 



" Thất Kiếm tỷ đừng có làm thương bọn họ. nhanh thu kiếm lại." 



Theo thanh âm kia vang lên, bảy thanh kiếm đang chỉ thẳng vào nơi hiểm yếu của mỗi người không biết lúc nào đã biến mất, bảy cái bóng trắng cũng mờ nhạt dần rồi biến mất. 



Ba người Ngạo Vô Song lúc này mới dùng tay lau mồ trên đầu, Ngạo Vô Song thầm than: 



" Nguy hiểm thật."