Cân Cả Thiên Hạ
Chương 504 : Cả đám ngoắc miệng ra
Ngày đăng: 17:46 30/04/20
Mấy người xung quanh đang chăm chú lắng nghe, nghe Trương Đức hỏi một câu làm cả đám ngẩn ngơ, vì ở trong trung thiên tu vi ở các Tông Môn từ Tứ Phẩm trở lên thì đều lấy Bất Hủ Cảnh làm cường giả, điều này gần như ai cũng biết không lí gì Trương Đức không biết, trừ khi ở Ác Ma Điện đẳng cấp phân chia khác.
Ngạo Vô Song nói:
" Ở nơi của sư đệ Bất Hủ Cảnh cường giả có bao nhiêu? "
Câu hỏi rõ ràng, lần này Trương Đức không có mông lung như lần trước nữa, hắn đáp ;
" Tu vi Bất Hủ Cảnh sao? Nói thật là nhiều vô số kể, cũng không có ai đi thống kê bọn họ làm gì những người bán hàng ven đường cũng có tu vi như vậy rồi. Nếu Ngạo hỏi về đám cảnh khuyển có tu vi Bất Hủ Cảnh thì đệ biết đấy, bọn nó bây giờ đang có gần 400 triệu con phân bố đồng đều tại cả bốn thành. "
Mọi người nghe thì thần tình kích động, có người lại kinh ngạc, có người lại lè lưỡi. Tông môn bọn họ tổng nhân số không bằng người ta nuôi chó canh nhà, quả thực hết biết. Phần Hương nháy nháy mắt hỏi:
" Như vậy cường giả Bất Diệt Cảnh hẳn là có thống kê chứ? "
Trương Đức gật đầu, hắn nói:
" Có thống kê nhưng cũng rất đại khái mà thôi, đệ nghe nói tầm đâu cũng có vài tỷ. Nếu hai lần đại chiến kia không chết đi đại lượng cường giả thì còn nhiều nữa."
Phụt phụt phụt
" Là có người đang tìm các ngươi? "
Tên kia đáp: " Là mấy người Đệ Nhất Công tử, Băng Nữ cùng song Hùng huynh đệ, bọn họ đang treo giải các vị đại nhân nếu ai biết các vị ở đâu báo cho bọn họ biết thì sẽ được bọn họ bảo hộ bên trong nơi này. Tiểu nhân chỉ biết có vậy, không biết thêm gì nữa cả, mong vị đại nhân này tha cho."
Biết được nguyên do Ngạo Vô Song liền thả tên kia đi không có làm khó hắn nữa, mấy người xung quanh cũng nghe được tên kia vừa nói, mọi người liền liên tưởng đến chuyện buổi tối hôm qua, khi mấy tên kia bị Trương Đức cho ăn mấy quả bom nhỏ.
Biết sự việc ra làm sao mọi người cũng không có lo lắng gì nữa cả, dù sao ba tên kia muốn tới thì cứ việc, cùng lắm là đánh một trận, dù sao tối qua cũng đắc tội rồi, có đắc tội thêm vài lần nữa cũng không sao.
Nhìn Trương Đức cùng mọi người, Ngạo Vô Song cười nói:
" Thôi chúng ta nên đi vào bên trong thôi, còn mấy người kia kệ bọn hắn, đến thì chúng ta cứ chiến một trận là được."
Mọi người gật đầu rồi sau đó lại tiếp tục cất bước đi trên con đường đầy u ám, dọc theo đường đều là vô số xương cốt của đủ mọi loại sinh linh, có cái là của nhân tộc, long tộc, tinh linh tộc không biết đã chết ở nơi này bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn giữ lại khí tức mạnh mẽ vô cùng.
Càng đi vào sâu thì âm khí càng nặng, Có nhiều tu sĩ vì bị âm khí xâm nhập mà sắc mặt trắng xám, cả người sinh mệnh từ từ trôi qua. May mắn cho đám người Ngạo Vô Song là có Trương Đức thân thể tên này như một cái máy hút bụi, không cần vận chuyển công pháp gì cũng tự động hấp thu hết âm khí trong khu vực ba mét nên việc tiến lên của mọi người dễ dàng hơn rất nhiều.
Tiến vào bên trong vòng trong của tầng 1 Mộ Địa âm khí nhiều tới mức mà tầm nhìn chỉ hạn chế còn mấy trăm mét, nơi này nếu bị ai phục kích thì khó lòng phòng bị.