Cân Cả Thiên Hạ
Chương 508 :
Ngày đăng: 17:46 30/04/20
Sắc mặt mọi người ở đây thì quái lạ nhìn Trương Đức, riêng ông lão thì sắc mặt lúc trắng lúc xanh, với tu vi như lão hiển nhiên là có thể nghe Trương Đức truyền âm nói cái gì. Hắn không ngờ tiểu tử đần này lại còn dám nói xấu lão.
Trương Đức không quan tâm đến ánh mắt khác lạ của mọi người,hắn đang chú ý tới thiếu nữ kia, hắn nhìn nàng có chút thương hại nói ra:
" Thôi lại một người mắc bệnh nan y nữa rồi, đáng thương cho một vị đại tỷ xinh đẹp, chắc do ở bên trong nơi u ám lâu quá không tiếp xúc với thế giới bên ngoài nên đầu óc xảy ra vấn đề. "
Ánh mắt hắn trong suốt vô tà, bên trong hiện lên sự đồng cảm nhìn thiếu nữ khiến cho thiếu nữ đang cười thì cứng ngắc nguyên tại chỗ. Mọi người xung quanh thì yên lặng như chết, sau giây phút yên lặng thì ông lão kia bắt đầu cười lớn, ông lão nhìn thiếu nữ nói:
" Ma Yêu ngươi vừa cười cái gì à, người nghe thấy sao, có nghe tiểu tử kia nói gì sao? Ha ha. Đầu óc có vấn đề, ha ha, tiểu tử kia nói rất đúng, ngươi cái lão yêu bà này đã bao nhiêu tuổi rồi mà cứ thích giả trang thiếu nữ, không phải bị bệnh là gì. ha ha."
Ầm ầm... ầm ầm
Đang đang cười nắc nẻ, ông lão chưa kịp phản ứng liền bị thiếu nữ cho ăn song cước vào bụng bay thẳng vào vách tường, cái vách tường bây giờ lại có thêm một cái hố hình người nữa.
Thiếu nữ như một làn gió, vươn ra tay ngọc xuyên qua cái phòng hộ của Diệu Tinh Chiến Y tạo ra, phòng hộ như tờ giấy mỏng bị bàn tay kia xuyên qua. Bàn tay ngọc xách lấy một bên tai của Trương Đức. Ánh mắt của nàng vô cùng bất thiện nhìn Trương Đức, nàng nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi:
" Tiểu tử mới vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa cho tỷ nghe xem nào."
Trương Đức khuôn mặt méo xệch, hắn cảm giác đau điếng từ vành tai truyền tới như bị cắt mất vậy, lần đầu tiên hắn có cảm giác đau như vậy, nhìn thiếu nữ trước mắt hắn có phần nhút nhát nói:
" Không nói, chưa nói gì hết, tỷ nghe nhầm. Ha ha. ha ha."
" Không cần đa lễ, ta mới nhận một vị đệ tử nha đầu ngươi nói rõ cho hắn biết một chút quy tắc nơi đây cùng tông môn, à phải rồi nha đầu ngươi nhớ theo dõi và chăm sóc hắn một chút ta sợ hắn đi lạc vào mấy cái cấm địa gần đây. Ta giờ có việc hai người các ngươi từ từ nói chuyện."
Giống như ném đi được một cục nợ thiếu nữ nhanh chóng bỏ trốn mất dạng chỉ để lại nơi đó Hương Hương cùng Trương Đức hai người mắt lớn chừng mắt nhỏ nhìn nhau. Hương Hương cẩn thận quan sát thiếu niên trước mắt, nàng có chút hiếu kì với vị sư đệ này, nàng còn chưa từng thấy sư tôn quan tâm tới ai như vậy mặc dù là nàng.
Vừa nhìn nàng liền có hảo cảm với thiếu niên trước mắt, thiếu niên vẻ mặt rất ngây thơ nhìn có chút ngốc, lại còn nghiêng nghiêng cái đầu đánh giá nàng với cái vẻ mặt nghiêm túc vừa xem liền thấy tức cười. Hương Hương nở một nụ cười dịu dàng hỏi:
" Vị sư đệ này tên là gì? Làm sao đệ lại cùng với sư phụ tới nơi này."
Trương thiếu gia như phát hiện ra tân đại lục mới, hắn giật mình nói:
" A, cuối cùng cũng có người bình thường không gặp vấn đề về đầu óc rồi, ta là bị một ông lão Tinh Tinh gài bẫy sau đó là bị đại tỷ đầu óc không bình thường khi nãy bắt tới đây. Tỷ là người duy nhất ta thấy bình...."
Bốp.. ầm ầm
Trương thiếu gia còn chưa nói hết câu thì từ trên trời thò ra một cái bàn tay trắng như ngọc tát thẳng vào má trái hắn, khiến cho hắn tung bay trên không trung vài vòng sau đó đâm sầm vào vách tường.
Một âm thanh mang theo ý cảnh cáo vang lên:
" Dám ở phía sau nói xấu sư tôn, tiểu tử ngươi có phải hay không ngứa da muốn bị ăn đòn, Hương Hương ta cho phép ngươi cứ khi nào tiểu tử này bắt đầu xàm ngôn thì cứ đánh cho ta."