Cân Cả Thiên Hạ

Chương 534 : Đại hội 100 năm một lần

Ngày đăng: 17:46 30/04/20


***



Thời gian bên ngoài lại thấm thoát đi qua thêm một tháng.



Trong mấy tháng này các đại thế lực đã tới hoàn toàn đông đủ, bây giờ Thiên Âm Tông náo nhiệt hơn trước rất nhiều, vì là đại hội lớn nên ngoại môn đệ tử cũng được cho vào xem để mở mang kiến thức.



Số lượng đệ tử của các thế lực lớn khác tới nơi này cũng không phải là ít, đội ngũ đến trước Thiên Âm Tông thì chỉ là vài chục cho đến vài trăm người nhưng đội ngũ chính thức phía sau lên tới hàng vạn.



Nhân số quá đông, thiên tài quá nhiều nên tạo ra cảnh tượng như vậy. Với lần này thì đấu thì có rất nhiều hạng mục nên cũng góp phần tạo nên cảnh tượng náo nhiệt như thế, mỗi cấp độ đều là một hạng mục thi đấu riêng. Từ tiên thiên cho đến Hằng Quân Cảnh,mỗi cấp bậc sẽ có nơi thi đấu khác nhau và cũng có phần thưởng khác nhau. Tiên thiên ít nhất, còn Hằng Quân Cảnh là cao nhất.



Nhưng cái chính là danh tiếng, dù là nếu ở hạng mục Tiên Thiên cảnh đoạt giải nhất thì tên kia cũng nở mày nở mặt rồi. Sau đó con đường tương lai của người kia cũng rộng mở hơn rất nhiều.



Người quá đông nên thị phi cũng nhiều, đánh nhau là điều không thể thiếu, mà chiến đấu sinh tử cũng không ít, từ lúc bắt đầu tới nay cũng đã không dưới 300 trận sinh tử chiến rồi. Thiên Âm Tông đối với việc này cũng không quan tâm lắm nhưng tông môn khác cũng vậy, bọn họ cho phép đệ tử khiêu chiến sinh tử. Nhưng mà nếu tên nào sài âm chiêu giết người thì có chuyện rồi, bị mấy lão quái tóm được thì muốn chết cũng khó.



Thời điểm này mỗi 100 năm thì cũng có rất nhiều tên tu sĩ mang chân bảo ra bán kiếm lời, ở Thiên Âm Tông có nguyên một nơi để cho đám tu sĩ này trao đổi vật phẩm. Ở nơi như thế này thì người lúc nào cũng đông nườm nượp.



Tiếng rao bán, tiếng tranh chấp, tiếng hò hét cãi vã nổi lên bốn phía. Duy chỉ không có tiếng đánh nhau thôi. Nơi này có nguyên một vị Phong Chủ tọa trấn nên không có tên đần nào dám làm liều gây sự ở đây.
( Sống ở đỉnh cấp quen rồi giờ thì thấy tu sĩ ở các tông môn rồi chứ, chắt góp từng tí linh thạch một.)



Trương Tam Thiếu cũng không có vội mua mà bắt đầu chọn lựa, sau một lúc hắn liền mua 6 cái tượng gỗ, tất cả đều là tượng của tuyết báo, hắn được nhìn thấy con tuyết báo kia của đại ca hai lần, vừa nhìn thấy hắn liền không quên được nên hắn định mua mấy cái tượng gỗ về ngắm cho đỡ nhớ.



Đang lúc hắn đang định trả tiền thì có một âm thanh phía sau vang lên:



" Thứ này bổn tiểu thư muốn. "



Trương Đức Không nói một lời quay lại đưa cho nàng 6 con tuyết báo bằng gỗ rồi quay đi như chưa hề có việc gì xảy ra. Đại ca hắn đã căn dặn hắn là ra ngoài mà cứ gặp loại người mắc bệnh nan y như nữ nhân vừa rồi thì tốt nhất là tránh xa, không nên đôi co làm gì cho mệt, đám người đó thường là bọn đầu óc tú đậu đôi co với bọn hắn thì bản thân sẽ bị bọn hắn kéo xuống trình độ ngu ngang tầm và bị những kẻ đó đánh bại bằng trình độ ngu lâu năm.



Thiếu nữ bị Trương Tam Thiêu đưa cho 6 con tuyết báo lúc này đang ngẩn người, nàng nhìn 6 con tuyết báo bằng gỗ trong ngực mà có chút ngẫn người, nhìn nhìn mấy con tuyết báo lại nhìn nhìn thấy niên đang nhanh chân bước đi thật nhanh như đang thấy dụt thì không khỏi la lên.



" Này này, tên mặc áo bào trắng kia người đưa cho ta mấy con tuyết báo này làm gì."



Nàng không la lên thì thôi, vừa là lên thì có nguyên một đám người đang mặc áo bào trắng quay lại nhìn nàng, rất nhanh thì đã có một đám chân chó chạy tới hưởng ứng lời kêu gọi. Còn trương Tam Thiếu nhà ta thì đã biến đi đâu mất hút rồi.