Cân Cả Thiên Hạ

Chương 549 : Vào thành

Ngày đăng: 17:46 30/04/20


Qua vài ngày không ngừng chạy đi rút cuộc Xuân Đức cũng đã có thể nhìn thấy mặt mũi cái thành trì kia ra làm sao, một ngôi thành có tường thành đều là thực vật dây leo quấn lại với nhau hình thành, liếc mắt liền có thể thấy trên những cây dây leo này đang có vô số xác của nhiều loại hoang thú to nhỏ khác nhau nhưng đa phần trong số đó đều là bọn có linh trí thấp.



Cái thành này không hổ là Vương Thành có khác, lớn đến không nhìn thấy biên giới. Tuy chưa nhìn thấy bên trong thế nào nhưng ở bên ngoài cũng đã cảm nhận được một cổ đại thế to lớn ập vào mặt.



Bên trên tường thành có rất nhiều binh sĩ tay cầm trường thương, lưng đeo trường cung nhìn rất hoành tráng, bên dưới cổng thành lúc này đang có tấp nập người ra người vào, tất cả mọi người nơi đây đều là tu sĩ không có một ai là người bình thường, Xuân Đức thấy vậy thì ánh mắt lóe sáng.



Vì tránh cho có người chú ý Xuân Đức mang con Hung Chú Sa Vương thả vào bên trong không gian vong linh tầng 1 chơi với đám A Ngốc, A Khờ, mong là nó chịu nổi nhiệt.



Xuân Đức tùy tiện lấy ra một cái lệnh bài thân phận của một con dụt xui xẻo bị chết cách đây mấy ngày(Đám đệ tử Di Hoa Cung). Hắn bây giờ sắm vai là đồng môn sư huynh của cô nàng Lam Nhã. Khi bọn hắn vừa bước tới cửa thành thì đã có hai người mỹ phụ đứng ra chặn lại, một người mỹ phụ áo xanh vung tay lên cuốn bọ họ rời đi nơi đây mà không nói lời nào.



Đám binh lính đang canh giữ ở nơi đây thấy như vậy cũng không có ngăn lại mà chỉ hơi cúi đầu về phía hai mỹ phụ sau đó thì tiếp tục làm công việc của mình.



Xuân Đức cùng Lam Nhã bị hai vị mỹ phụ kia mang tới một cái trúc viên, đến nơi đây hai nàng không nói lời nào mà lẳng lặng đi vào trong một căn nhà làm bằng trúc. Thấy vậy Xuân Đức cũng bước theo vào, Xuân Đức đi thì Lam Nhã cũng đi theo.



Khi vào tới bên trong thì hai mỹ phụ cung kính chào một bà lão, bà lão này tóc trắng xóa, ánh mắt đã có chút vẫn đục, thân thể gầy yếu không chịu nổi, nhìn giống như bất cứ lúc nào cũng bước vào bên trong quan tài. Bà lão nhìn qua hai người Xuân Đức cùng Lam Nhã hỏi:



" Kể cho ta nghe đã xảy ra chuyện gì? "



Xuân Đức nghe vậy thì liền tiến lên một bước hơi cúi người, sau đó kể chi li cẩn thận từng chi tiết một, hắn kể rất sinh động, bi thương vô cùng, hắn nói về tình cảnh thảm thiết khi bị người đuổi giết, rồi từng người đồng môn huynh đệ chết đi, sau đó hắn phải mang theo Lam Nhã chạy đông chạy tây chạy trốn mấy ngày đây, kết hợp bộ dạng ăn mặc xộc xệch, khuôn mặt lấm lem thì đến ngay cả Lam Nhã bên cạnh còn tưởng rằng hắn chính là đại sư huynh của nàng thật cơ đấy.
" Tiểu hài tử có đôi chút hiếu động cũng là bình thường, sau này nơi đây chính là nhà của con. Sẽ không có ai dám tới làm hại mấy đứa nữa."



Xuân Đức một bộ bé ngoan gật đầu. Lam Nhã bên cạnh thì trợn tròn mắt mà nhìn, nói thật từ lúc Xuân Đức sắp vào thành thì nàng đã tí nữa không nhận ra hắn nữa rồi, nàng cứ như là đang mơ vậy, nàng chỉ thấy Xuân Đức cả người khí chất thay đổi đến 180 độ, từ một thân khí tức lạnh lẽo khiến người ta tránh xa, bỗng nhiên biến thành một thiếu niên ngây thơ, bộ dạng ngốc manh, cả người phát ra một loại khí tức như gió xuân, ôn hòa dễ chịu, khiến cho người tiếp xúc với hắn rất có thiện cảm.



Thanh Loan thấy Xuân Đức một bộ hài tử ngoan thì rất vừa lòng, cưng chiều bóp má hắn một cái nói:



" Sau này ở nơi này phải ngoan, hằng ngày phải siêng năng tu luyện không được lười biếng nghe chưa? Còn nữa, ở nơi này nếu các ngươi bị khi dễ thì tìm tới ta, ta bảo đảm cho hai đứa. "



Xuân Đức ánh mắt ngây thơ nhìn Thanh Loan cùng Thanh Nguyệt, hắn nói:



" Cảm ơn Thanh Loan sư thúc, cảm ơn Thanh nguyệt sư thúc."



Thanh Nguyệt cười ôn nhu nói:



" Thôi được rồi, hai đứa mấy ngày bôn ba đã rất mệt nên đi nghĩ ngơi cho tốt, ba ngày sau sư thúc mang các ngươi đi kiểm tra tư chất."



" Vâng. Sư thúc."--- Hai người Xuân Đức cùng Lam Nhã cùng nói.