Cân Cả Thiên Hạ

Chương 581 : Hắc Ám Ma Thụ Tiến Hóa 2

Ngày đăng: 17:47 30/04/20


Sau khi tán cây của mẫu thụ không có phát triển nữa thì lá của nó bắt đầu mọc ra, tốc độ mọc ra của lá cây có thể nói là nháy mắt một cái xanh um.



[ Bên trong không gian vong linh bây giờ đã không còn mặt trăng, mặt trời do ngày trước Vô Địch cần nguyên liệu nên dùng đi mất. Mà bây giờ Xuân Đức nhìn thấy lá cây xanh um vì mỗi chiếc lá cây phát ra ánh sáng xanh ngọc bích dịu nhẹ.]



Từ bên trên những cành cây nhanh chóng mọc ra vô số những quả to bằng quả dừa rồi rụng xuống bên dưới như sung, những trái cây to như quả dừa kia vừa chạm xuống đất thì lập tức cắm rễ xuống đất, cả quả trái cây vỡ tung ra bên trong có một cái cây hoa ăn thịt bé nhỏ hiện ra. Nhưng cái cây hoa ăn thịt kia lớn nhanh như thổi không qua mấy phút nó đã to như một cái nhà hai tầng.



Loại cây ăn thịt này có hoa màu phấn hồng phát ra ánh sáng rất đẹp, xung quanh cây hoa ăn thịt này có vô vàn các loại dây leo tráng kiện có gai. Từ những cây hoa này phát ra mùi hương dịu nhẹ khiến người ta thoải mái.



[ Thoải mái với người nhà, còn với địch nhân thì sẽ là độc dược chí mạng.]



Thoáng chốc cả không gian vong linh tầng 2 như bừng sáng, màu xanh lục huyền ảo cùng màu hồng xinh đẹp quả là giống như thiên đường. Mấy cô gái bên cạnh hắn liên tục kinh hô không thể tin được, thật vi diệu đủ loại.



Đang lúc Xuân Đức còn đang ngây ngốc nhìn cảnh tượng xung quanh thì thụ linh của Mẫu Thụ xuất hiện trước mắt hắn, nhìn thụ linh Xuân Đức dùng ngón tay thọt thọt má của nó hỏi:



" Làm sao mẫu thụ lớn lên mà người vẫn bé tí thế này, ta còn nghĩ người từ nắm tay ít ra cũng phải lớn thành trái bóng chứ."



Thụ linh ngốc manh gãi đầu nó không biết trả lời câu hỏi kia làm sao cả. Xuân Đức thấy vậy thì hỏi nhanh:



" Lần này sao rồi? Tấn thăng mấy cấp? Có cái gì năng lực bá bá không? "



Thoáng bị hỏi nhiều như vậy thụ linh sau một lúc sắp xếp ngôn từ mới nói:




***



Xuân Đức một lần nữa xuất hiện ở bên ngoài, bây giờ cũng đang là buổi tối. Hắn đẩy cửa đi ra khỏi phòng của mình thì thấy một cảnh hỗn loạn bên trong trang viên, đội viên của hắn đã chết gần hết chỉ còn lại hai mấy người đang cùng Lam Nhã và Ngọc Dung thủ ở trước cửa. Trên người các nàng vết thương chồng chất, đối thủ của các nàng là mấy chục lão già, đứng sau mấy lão già này là một thiếu niên anh tuấn có phần âm hiểm.



Xuân Đức mở cửa đi ra thì ngay lập tức khiến cho mọi người nơi đây chú ý. Không để ý tới ánh mắt người ở đây Xuân Đức mặt không biểu tình nhìn Ngọc Dung hỏi:



" Không phải là đang ăn tiệc à, làm sao lại thành thế này? "



Ngọc Dung còn chưa nói thì đã có một âm thanh tràn ngập oán độc vang lên:



" Thiếu môn chủ chính là hắn, hắn là người lúc trước hạ sát thủ với hai người chúng ta, may mà chúng ta chạy nhanh chạy thoát một kiếp bằng không lúc này đây cũng đã là vong hồn dưới kiếm cho mấy tên phản đồ này."



Xuân Đức quay đầu nhìn lại thì thấy hai cái khuôn mặt không quen thuộc lắm, có điều nghe giọng nói thì hắn nhớ đến con cá tạp không bao lâu trước đây mới xin cánh tay. Nghe hắn gọi tên thanh niên âm hiểm kia là thiếu môn chủ ánh mắt Xuân Đức không nhịn được hiện lên sự vui vẻ, tìm đun mắt không có thấy, ai ngờ ở một nơi lại có thằng ngu tự tìm đến cửa.



Cái tên được gọi là thiếu môn chủ gì đó nghe thấy thủ hạ mình nói thì quát lớn:



" To gan, còn không nhanh quỳ xuống nhận lỗi, dám mưu hại đồng môn người biết là tội gì không? Nếu như buông vũ khí xuống thì ta còn có thể nhân từ tha cho các ngươi một mạng, bằng không thì tự gánh lấy hậu quả."



Miệng thì nói vậy chứ thực tế tên này đang đề phòng huyễn thân mà Xuân Đức để lại cho hai người Lam Nhã cùng Ngọc Dung, hai nàng khi trước đã liên tục thi triển mấy lần giết chết một đám Thiên Quân Cảnh bên trong Tây Nam Thành, tuy là lấy dao mỗ trâu cắt tiết gà nhưng mà cũng đành phải dùng, vì không dùng các nàng liền chết.