Cân Cả Thiên Hạ

Chương 640 : Trương thiên cưới vợ-1

Ngày đăng: 17:47 30/04/20


Bị mẹ nuôi gọi vào bên trong nói chuyện. Xuân Đức đành phải xin lỗi hai người Kiều Kiều sau đó nhanh chân đi vào bên trong.



Đi vào bên trong thì Xuân Đức thấy mẹ nuôi đang trấn an lão tứ, còn về phần lão tứ lúc này mặt buồn như chó cún vậy. Xuân Đức hiếu kì hỏi:



" Làm sao thế, sắp cưới được vợ phải vui lên chứ làm sao mặt mày ủ rũ thế kia." 



Trương Thiên thấy Xuân Đức đi vào thì như túm được cọng cỏ cứu mạng liền chạy lại ôm lấy bắp đùi Xuân Đức vừa khóc vừa nói:



" Tam ca, tam ca huynh nhanh nghĩ cách giúp đệ nếu không đệ không sống nổi."



Xuân Đức an ủi nói:



" Đệ cứ an tâm đi đi, cha mẹ già để tam ca nuôi dưỡng. Thế đã chọn được ngày đẹp trời hạ thổ chưa để tam ca tính cho một quẻ."



Bà mẹ đang ở bên cạnh nghe vậy thì phì cười còn Trương Thiên đang khóc cũng ngẩn ngơ nhưng sau đó hắn liền khóc rống lên như con nít vậy. Xuân Đức thấy thế thì không đùa nữa hỏi:



" Chuyện gì? Nói nghe chút đừng có hở tí là khóc vậy chứ."



Nghe được câu này của Xuân Đức, Trương Thiên lập tức ngừng khóc sau đó bắt đầu lâm ly bi đát kể về chuyện tình của bản thân.



Thực ra chuyện tình của Trương Thiên cũng không có gì ghê gớm cả, sơ lược là như thế này, Trương Thiên có một người tình tên là tiểu Nghiên Nghiên ngày trước thuộc một cái học viện nào đó gần với Thiên Long Học Viện, sau này gia nhập Lạc Hà Tiên Cốc.



Ngày hôm trước Trương Thiên có đến ra mắt sư phụ của cô bé kia và cũng được đồng ý nhưng hôm nay tự dưng lại đổi ý mà không rõ lý do vì sao.



Xuân Đức nghe xong thì hỏi:



" Có phải cô gái kia yêu đệ thật lòng phải không? "
Vô Địch cũng biết Xuân Đức đến ngẩng đầu lên nhìn hắn nói:



" Lại đây ta cho mi xem cái này hay lắm."



Xuân Đức tò mò đi lại hỏi:



" Có gì hay? "



Vô Địch kéo hắn lại gần chỉ tay vào một cục đá xấu xí, cục đá này chính xác là cục đá lần trước Xuân Đức tìm được. Tiếp nhận lấy dụng cụ quan sát mà Vô Địch đưa cho Xuân Đức ngay lập tức nhìn thấy cái gì ở bên trong tảng đá.



Bên trong tảng đá xấu xí kia là một viên châu to bằng nắm tay, viên châu trong suốt có thể nhìn thấy bên trong nó có một cái linh hồn của một con quái vật chín đầu, đang ngủ say 7 cái đầu, còn 2 cái đầu đang điên cuồng gào rú.



Cả người nó bị vô số phù văn màu vàng bao xung quanh khiến cho nó không thể cử động được, theo Xuân Đức suy tính thì bảy cái đầu còn lại đang ngủ say cũng hẳn là do những phù văn kia.



Sau khi quan sát được một lúc thì Xuân Đức mới trả lại dụng cụ quan sát cho Vô Địch, tiện thể hỏi luôn:



" Nó là con gì vậy, nhìn trạng thái nó lúc này vô cùng suy yếu à."



Vô Địch hưng phấn nói:



" Là linh hồn của một con Thiên Cửu Dương trưởng thành đấy. Nếu ta nhớ không lầm thì chủng tộc của loại này ở Chi Dương Vực trên cao thiên, lão tổ của bọn này là một tên siêu cấp bá chủ, lần tham gia vây công ta cũng có đám này, bọn chúng cũng xuất ra không ít lực. Hắc hắc. Mấy triệu qua đi chủng tộc này đã sa sút đến tình trạng như vậy, một thành viên trưởng thành bị người giam lại linh hồn bên phong hồn châu."



Xuân Đức móc móc lỗ tai nói:



" Ngàn năm thôi đã thấy dài, mi làm câu mấy triệu năm làm ta nghe thấy nhột quá. Thời gian dài như vậy thì chuyện gì chẳng có thể phát sinh. Mà thôi dẹp ba cái chuyện xưa đó đi, giờ mi tính làm gì cái linh hồn này, hay là xóa sạch ý thức của nó đi đưa cho ta. Đúng lúc ta đang thiếu một cái linh hồn cường đại làm chủ hồn."