Cân Cả Thiên Hạ

Chương 673 : Vô kế khả thi

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


Không qua bao lâu Ám Ma lần nữa đứng dậy, vừa đứng dậy hắn liền đi tìm những cấp dưới ngày trước. Hắn tán phát ra thần niệm tìm tòi xung quanh đây. Một lúc lâu sau hắn chỉ tìm thấy được bốn người, những người mà hắn tìm được đều đã sắp bước qua thế giới bên kia cả rồi.



Mang những người này ra từ đống phế tích, Ám Ma lấy ra mấy loại dược tề trị thương đổ vào miệng mấy tên ám vệ này.



Sau một lúc thì mấy người này cũng mở mắt, nhìn thấy Ám Ma thì bọn họ liền hỏi:



" Thủ lĩnh là ngài, chủ nhân sao rồi? "



Ám Ma khàn khàn nói ra:



" Ta cũng không biết, có điều chúng ta còn sống chứng tỏ chủ nhân vẫn sống nếu chủ nhân chết rồi thì chúng ta cũng phải chết theo. Ta mới vừa tỉnh lại không lâu... ấy các ngươi làm sao? "



Đang lúc nói chuyện thì mấy tên ám vệ vừa được cứu ra ngoài phát sinh biến dị, cả cánh tay phải hoặc trái, có khi lại là chân của bọn họ. Những bộ phận đó mọc ra một lớp vảy màu đỏ, bàn tay, hay bàn chân lại mọc ra vuốt sắc nhọn. Cùng lúc đó ngồi bên cạnh Ám Ma có thể nghe thấy tiếng.



Rắc rắc.



Phát ra từ bên trong cơ thể của người này do xương cốt đang tự liền lại. Hiện tượng biến dị này xảy ra rất nhanh, chỉ qua đi vài cái hô hấp thì bọn liền biến đổi hoàn toàn.



Một tên ám vệ bị dị biến chân trái nói:



" Thủ lĩnh, ta cảm thấy sức mạnh đang dâng trào, đặc biệt là chân trái của ta."



Rầm... rầm rầm.



Tên này muốn thể hiện cho Ám Ma nhìn một chút nhưng vừa đứng dậy đặt chân xuống thì mặt đất nơi đó sụp xuống một vùng, mấy người bên cạnh cũng vì vậy mà ngã trái ngã phải.




Vô Địch nhớ tới cái gì lại hỏi:



" Sao lúc trước không gọi ta đi ra nếu ta đi ra thì đâu có tới nông nổi này."



Xuân Đức bất đắc dĩ trả lời.



" Lúc ban đầu thì bị không gian cấm chế, về sau muốn gọi lão ra nhưng lại bị sát niệm áp chế câu thông không nổi. Vừa phải đánh nhau vừa phải áp chế sát niệm nên tinh thần lực không đủ câu thông. Nếu không phải khi nãy chờ đúng thời cơ gọi lão ra thì còn chưa biết ra sao đây."



Nghĩ tới mới cách đây không lâu Vô Địch cũng cảm thấy trong lòng lạnh lẽo. Ai dè khi hắn vừa ra thì bị chính đồng bạn của mình cắn ngang thân thể, may mà hắn chạy lẹ bằng không lúc này rất có đang ở trong bụng Xuân Đức lúc này.



Vô Địch có phần tiếc của nói:



" Cái thân thể kia ta mới nâng cấp xong, bây giờ lại bị mi ăn mất. Mà thôi việc đó không quan trọng, quan trọng là giờ làm sao giải quyết vấn hỗn độn ma khí với sát niệm đây. Đúng lúc đứa em kia của mi lại không ở đây."



Xuân Đức trầm ngâm một lúc, ngay lúc này linh quang chợt hiện hắn nghĩ tới một cách:



" Đơn giản vậy mà cũng không nghĩ ra. Đúng là ta ở cùng lão lâu quá nên cũng bị ngu theo. Bây giờ chỉ cần gọi về Bóng Ảnh sau đó truyền sát niệm của ta qua cho hắn là được, cả hỗn độn ma khí nữa, chẳng lẽ mấy khí linh cùng với Bóng Ảnh lại không thể hấp thu hết được sao? "



Vô Địch nghe thế thế thì khinh bỉ nói:



" Mình mi ngu thôi, ta đâu có ngu như mi, cách đó ta cũng đã tính toán qua rồi. Muốn nhờ cái phân thân... phân thân.... phải rồi mi còn có phân thân nữa mà. Nếu như sử dụng cả ảnh phân thân cùng mấy cái thân phân khác di dời sát niệm đi qua thì sẽ nhanh hơn nhiều. Không tới 500 năm chắc sẽ khu trừ đại bộ phận."



Xuân Đức nghe tới câu 500 năm thì trong lòng không biết ta cái tư vị gì. Nên biết hắn sống tới giờ còn chưa tới 150 nữa.