Cân Cả Thiên Hạ

Chương 677 :

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


Một tiếng gầm gừ có phần điên cuồng vang vọng khắp địa uyên, cùng lúc đó làn sương mù màu đen cùng đỏ đan xen trong địa uyên nhanh chóng tan biến, lộ ra vùng đất cằn cỗi phía dưới.



Ở nơi đại trận bị phá hủy.



" Khục Khục " Một tiếng ho khan vang lên, sau đó chỉ thấy một thiếu niên có phần tà dị bò ra từ đống phế tích. Người này không ai khác chính là Xuân Đức.



Vừa bò ra ngoài hắn liền nhìn xung quanh một chút, thấy đâu đâu cũng là khói bụi mịt mờ. Sau khi nhìn xung quanh một lúc Xuân Đức mới chợt nhớ tới cái gì, hắn ngay lập tức đưa hai bàn tay ra nhìn, thấy hai bàn tay của mình đã không còn là cái hình dạng kia nữa hắn vui mừng không thôi.



Sau khi hắn dùng thần niệm nhìn qua cơ thể một lượt thì vui mừng quá đỗi, không biết là lúc cái trận pháp rẻ tiền của Vô Địch phát nổ đã tác động đến cái gì khiến cho hắn đã có thể quay lại trạng thái nhân tộc.



Nhưng rất nhanh nét mặt Xuân Đức trở nên tối tăm, hắn cảm thấy trong cơ thể hắn có một loại sức mạnh tối tăm cuồng bạo không do hắn không chế đang tiềm ẩn trong cơ thể chỉ chờ đợi bộc phát.



" Vậy mà có thể ngưng kết thành hỗn độn ma hạch luôn, thôi rồi kiểu này thôi xong rồi hết cách loại trừ."--- Xuân Đức cảm nhận ở trong cơ thể có một viên cầu phát ra ánh sáng đỏ đen xen lẫn với nhau thì khỏi than trời một tiếng.



Ngay lúc này đây một quang cầu màu tím không biết từ nơi nào vọt tới bên cạnh Xuân Đức cười nói:



" Hắc hắc, Ông bạn không có sao chứ. Ta còn đang lo mi bị sao cơ, thấy mi không có việc gì là an tâm rồi."



Xuân Đức khuôn mặt như quả mướp đắng nói:



" Không có việc gì cái khỉ mốc. Nó ngưng thành hỗn độn ma hạch trong cơ thể của ta rồi. Lão nói bây giờ loại bỏ bằng cách nào? "



Vô Địch đang cười thì cũng im bặt, hắn có chút khó tin nói:



" Không phải đã loại bỏ được gần hết rồi sao? Lần trước ta đã kiểm tra thấy cơ thể của mi không có vấn đề mà, làm sao bây giờ lại có hỗn độn ma hạch."




Hơn một tuần sau.



Sau 8-9 ngày dịch chuyển thì rút cuộc Xuân Đức cũng đã đi tới Băng Phách Tinh Cung. Vừa đến nơi đây thì Lãnh Như Hàn đã đứng chờ hắn ở đây từ trước, vì trước khi tới đây Xuân Đức cũng đã thông tri tới nơi này.



" Dẫn đường."--- Nhìn Lãnh Như Hàn, Xuân Đức lãnh đạm nói ra."



Lãnh Như Hàn không dám chậm trễ ngay lập tức dẫn đường cho Xuân Đức đi tới nơi đám người Vũ Y dừng chân.



Dưới sự chỉ đường của Lãnh Như Hàn, không qua bao lâu thì Xuân Đức đã đi tới nơi mà đám người Vũ y ở lại. Ra hiệu cho Lãnh Như Hàn rời đi Xuân Đức tự mình đi vào bên trong.



Đi vào trong một căn phòng Xuân Đức liền nhìn thấy mấy người Vũ Y đang đứng bên cạnh một cái giường.



Bên trên giường đang nằm hai người, hai thú. Cả người bị bao trùm bởi phù văn màu xanh yêu dị.



Thấy tự dưng có người xuất hiện mấy người Vũ Y đầu tiên là giật mình sau đó là vui mừng, Vũ y ôm lấy Xuân Đức nức nở nói:



" Anh hai sao giờ mới tới. Anh nhanh tới nhìn xem bọn họ bị làm sao? "



Xuân Đức nhìn Vũ Y đang mếu mếu nói thì khẽ xoa đầu nàng một cái rồi nói:



" Mấy đứa ra ngoài đi, để ánh xem tình hình bọn họ làm sao. Ngoan, đừng có khóc nhè như vậy, bọn họ sẽ không sao."



Vũ Y, Heo Con, Lan Lan nghe vậy thì gật đầu sau đó mang theo Tuyết Báo đi ra bên ngoài. Thấy mọi người đang đi ra bên ngoài Xuân Đức lúc này mới xem xét bệnh tình cho mấy người đang nằm trên giường.