Cân Cả Thiên Hạ

Chương 690 : Hắc ám - Kẻ sa đọa

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


Cũng không qua bao lâu Xuân Đức đã xách ông lão kia đến trước Tu La thành. Sự xuất hiện của hắn ngay lập tức được thu hút vô số ánh mắt trên tường thành. Nhìn cái cơ thể không toàn vẹn trong tay Xuân Đức nhiều người thất kinh. Có người không dám tin vào mắt mình hai tay dụi dụi con mắt xem mình có bị hoa mắt không.



Tiếp theo bọn họ thấy cảnh tượng rợn tóc gáy dựng đứng lông tơ, chỉ thấy kẻ bên dưới tường thành từng ngụm ngụm ăn tươi ông lão trong tay hắn. Ông lão kia mỗi lần bị cắn một miếng thì đều hét lên thê lương vô cùng giống như hắn đang chịu sự thống khổ lắm vậy.



Bên trên tường thành có một nam một nữ tuổi đời còn trẻ thấy cảnh ông lão đang bị ăn tươi thì hai mắt sung huyết. Nam tử gầm lên một tiếng ra lệnh.



" Mở hộ trận cho ta, để ta ra bên ngoài giết chết súc sinh kia. "



Nhưng lúc này một ông lão già khọm kéo tay thiếu niên lại nói:



" Thiếu chủ người đi ra cũng là chịu chết, đến cả chủ nhân cũng bị như vậy. Thiếu chủ đi ra không khác gì đưa dê vào miệng cọp. "



Ông lão dùng lời nói khéo léo khuyên can thiếu niên nhưng thiếu niên kia không có nghe mà quay lại tát mạnh vào mặt ông lão mắng:



" Thứ cẩu vật gì cũng ở đây nói chuyện, bình thường ông nội ta đối với người không tệ vậy mà lúc này đây ngươi lại có thể nói mấy câu như vậy. Sao ngươi không chết luôn đi."



Thiếu niên co chân đạp lên ngực ông lão kia một cái " rắc rắc" hai tiếng, ngực ông lão lỏm sâu vào miệng lớn phun máu, hai tay ôm chặt lấy chân thiếu niên. Thiếu niên thấy vậy thì càng chán ghét dùng sức đạp xuống.



"Rắc rắc rắc "



Sau đó chỉ thấy lão già nghẹo đầu qua một bên,hai tay buông thỏng, chết không kịp ngáp.



Sau khi ông lão chết thì thiếu niên kia ra lệnh:



" Mở ra hộ thành trận, tu la chiến thần đội theo ta ra bên ngoài giết chết tên kia."
Từng tiếng động như động đất vang lên. Vị trí rơi xuống của 8 cây cột này vô cùng xảo diệu bọn nó hình thành xu thế bao quanh lấy Xuân Đức ở phía trong.



Ngay khi 8 cây cột kia đã hình thành xu thế bao quanh Xuân Đức vào trong thì phù văn trên các cây cột này rực sáng, phát ra quang mang màu đỏ yêu dị. Cùng lúc đó một cái khốn trận xuất hiện, hoàn toàn vây khốn Xuân Đức vào bên trong.



Bên trong cái khốn trận kia cũng còn không ít chiến sĩ tu la tộc không kịp thoát ra. Những người này khi bị vây ở bên trong thì liền trở nên kinh hoàng, liên tục trùng kích trận pháp nhằm mục đích thoát ra ngoài.



Nhưng vô vọng, trận pháp kia quá mạnh mẽ những tu la chiến sĩ kia không thể nào mà lay động được trận pháp kia. Sau khi một hồi nổ lực thoát ra thất bại thì bọn họ lại dùng ánh mắt cầu cứu nhìn chiến hữu của mình.



Có điều những chiến hữu trước kia bây giờ lại nhìn bọn họ bằng ánh mắt vô cảm, cứ như đang nhìn một người chết vậy. Có người tuyệt vọng ngồi xuống lầm bầm.



" Vì sao? Vì sao lại vứt bỏ chúng ta. Vì sao lại như thế? Chúng ta không phải đồng tộc sao? "



Một người như vậy thì sẽ có người khác noi theo, không qua bao lâu bên trong đã là một mảnh than khóc. Nhưng ở bên ngoài thì có người nhìn bọn họ một cách vô tình, có người chỉ biết quay mặt đi.



Nhưng ngay vào lúc này lại có một âm thanh mang theo sự ôn hòa vang lên.



" Vì bọn chúng sợ một khi để các ngươi đi ra thì ta cũng sẽ thoát ra ngoài, một khi ta thoát ra bên ngoài thì tất cả bọn chúng sẽ phải chết. Các ngươi đều là những kẻ bất hạnh, đều là những người bị đồng loại ruồng bỏ. Có hay không cảm thấy cuộc đời thật bất công.



Đến với ta, đến với hắc ám vĩnh hằng. Các ngươi sẽ không còn cảm thấy đau khổ, không còn cảm thấy cô đơn. Nào hãy đến đây với ta."



Âm thanh mang theo sức mạnh kì quái những chiến sĩ tu ta tộc ở bên trong lẫn bên ngoài phạm vi gần đó đều không tự chủ tiến lại gần nơi chỉ có vô tận bóng tối kia, bọn họ giống như mấy con tang thi lắc lư, ánh mắt vô hồn tiến vào lĩnh vực của Xuân Đức.



[ Khốn thần trận: chỉ có thể vây địch nhân bên trong mà không hạn chế người tiến vào.]