Cân Cả Thiên Hạ

Chương 730 : Khu vực núi lửa- Nghi binh vương

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


....



Sau một hồi vui đùa thì mọi người đã nghiêm túc trở lại, cả đội ngũ 13 người thêm Xuân Đức nữa là 14 người cùng nhau lên đường. Nói thì nói vậy thôi, thực tế là mười ba người kia thích làm gì thì làm còn Xuân Đức thì lẳng lặng đi ở phía sau đội hình, làm nhiệm vụ bảo mẫu.



Công việc bây giờ của đám người Thiên Hoa cũng chẳng có gì nặng nhọc chỉ cần đi tìm một ít tiên thú rồi giết chết là xong, mấy người bọn Thiên Hoa nếu có không giải quyết được thì còn hắn nữa cơ mà. Không có gì phải lo lắng.



Khoảng 2 -3 giờ sau.



Đội ngũ của Xuân Đức đã thoát khỏi khu vực núi lửa tiến vào trong một khu rừng. Cũng không biết hôm nay là ngày gì mà đi suốt cả một quãng đường dài cũng không gặp được một con tiên thú nào gọi là.



Xuân Đức buồn chán nói:



" Vì sao mãi mà chẳng thấy một con tiên thú nào cả vậy? Không phải tiên thú nơi đây đều xuống dưới lòng đất sinh sống rồi chứ."



Réc réc...réc réc...



Xuân Đức vừa mới mở miệng nói xong thì từ phụ cận gần đó phát ra những âm thanh rợn người, một con sinh vật thân cao ba mét, sau lưng có cánh,hai chân đứng thẳng, bàn tay hai ngón có móng vuốt lấp léo hàn mang xuất hiện.



Khi Xuân Đức còn chưa biết cái loại sinh vật này là thứ quỷ gì thì Thiên Tử Bình đi ở trước nhất đội ngũ đã hét lớn:



" Một con Nghi Binh Vương trưởng thành, mọi người cẩn thận, tốc độ nó rất nhanh đấy."




Do con Nghi Binh Vương là tiên thú không mở ra linh trí( linh trí cứ không phải cấp cao là có, vì thế có rất nhiều con cấp cao nhưng lại không mở ra linh trí mà chỉ có bản năng.) nên bị chiến thuật của đám người Thiên Hoa đùa xoay quanh.



Mãi tới khi trên người nó vết thương chồng chất muốn bỏ chạy thì đã muộn, nó bị Thiên Tử Dã một kiếm chém rụng đầu, thân thể to lớn vô lực nằm trên mặt đất( đám tiên thú không có linh trí thường không có hoặc có rất ít thần thông, đa phần chiến đấu đều dựa vào sức mạnh cơ thể.).



Sau khi hạ xong con Nghi Binh Vương thì cả đám đều ngồi trên mặt đất mà thở hồng hộc, trong đội ngũ có mấy cô gái, sau một lúc nghỉ ngơi thì lúc này lại bắt đầu đi giúp những người khác trị thương.



Ngay khi mọi người đang giúp nhau trị thương thì từ một mặt khác của khu rừng có một đội ngũ xuất hiện, đội ngũ này rất nhiều người, sơ sơ cũng phải có đến trăm người. Đi đầu là một thanh niên có tu vi Luyện Hư hậu kì, theo phía là một đám mĩ nữ cùng với kha khá chân chó.



Khi những người này nhìn về phía đội ngũ của Xuân Đức thì hiện lên một chút kinh ngạc, sau đó là sự kinh miệt, rồi khi nhìn qua đầu Nghi Binh Vương thì không ít kẻ hiện lên ánh mắt tham lam.



Mấy người Thiên Hoa lúc này cũng nhận thấy có người tới, cả đám đều không khỏi có một chút khẩn trương nhưng nhớ tới điều gì đó bọn họ lại mặc kệ, chẳng thèm quan tâm đến đội ngũ kia nữa mà tiếp tục trị thương.



Người thanh niên đi đầu có lẽ là đội trưởng của đám người bên kia, nhìn thấy thần sắc đạm nhiên không hề quan tâm của đám người Thiên Hoa thì trong lòng không khỏi bốc lên lửa giận vô danh.



Hắn còn chưa bao giờ bị người không nhìn như vậy. Trong lúc nhất thời sắc mặt hắn dần dần trở nên âm trầm, không những hắn mà những người khác bên trong đội ngũ của hắn cũng vậy.



Một người ở bên cạnh tiến lên nhỏ giọng:



" Ngô đại ca có nên..."