Cân Cả Thiên Hạ

Chương 742 :

Ngày đăng: 17:49 30/04/20


[ T/g: Lại thêm một chương có tính chất tiêu cực, tác cũng không cố ý đâu.^^]



Sau khoảng 35 phút nói chuyện thì Xuân Đức đã thông hiểu mọi vấn đề. Ông trời xui khiến thế nào mà hắn lại bị nhận lầm.



Nói tới việc hắn bị nhận lầm thành Tôn Vân cũng vừa xảo hợp lại vừa may mắn, xảo hợp ở đây là việc hắn có bộ dạng gần như Tôn Vân, may mắn ở đây chính là bí pháp rút sinh mệnh cùng sinh hồn của hắn vô cùng đặc biệt.



Bình thường nếu như một kẻ chết đi thì những dụng cụ như hồn đèn sẽ tắt đi nhưng một khi bị hắn hấp thụ thì cái hồn đèn kia sẽ không tắt đi nếu có tắt đi thì một lần nữa sẽ sáng lại. Đây là một điểm cực kỳ lợi hại trong bí pháp của hắn, đôi khi có thể đánh lừa địch nhân, khiến địch nhân không biết đường đâu mà lần.



Sau khi hỏi xong mấy việc quan trọng thì Xuân Đức cũng có hỏi Long Linh Nhi về cái tên Tôn Vân xấu số kia, tính ra tên này cũng có phần giống hắn, gieo tai họa cho thiên hạ nhưng lại cực độ bảo vệ người nhà. Tên kia mẹ thì chết sớm, có mỗi một đứa em gái, còn thằng cha thì cả ngày tu luyện không có ngó ngàng tới hắn.



Với hai cha con vốn cũng chẳng mặn mà gì, từ lúc hắn bị phế thì cũng không còn được sủng ái như trước kia. Vốn dĩ tên Tôn Vân kia là một thiên tài đấy nhưng không biết bị ai phế mất, sau này bê bết thành cái dạng này, cả ngày không chơi gái thì cũng làm việc không đâu.



Hắn còn có vô số anh chị em cùng cha khác bà ngoại, cạnh tranh trong cái gia tộc này vô cùng kịch liệt. Âm mưu, thủ đoạn để hãm hại nhau chính là việc bình thường ở huyện.



Nói tới tên Tôn Vân này còn có một cô vợ chưa cưới, có điều cô nàng kia đã cương quyết cắt đứt mối lương duyên nhưng tên này vẫn cắn lấy không tha vì vậy trên danh nghĩa hắn vẫn có một người vợ chưa cưới.



Nghe xong cuộc đời của tên Tôn Vân kia cũng khiến cho Xuân Đức cảm khái, đúng là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, chẳng có ai giống ai.



Ngay lúc này đây một âm thanh có phần diễu cợt từ bên ngoài cửa vang lên:



" Đại ca ngươi quả là phúc lớn mạng lớn nha. Nghe người hầu nói đại ca khỏe lại rồi ta liền tới đây thăm đại ca. Ha ha."



Bước vào phòng là một thanh niên cao gầy, một thân xa hoa quần áo, ánh mắt tên này có phần gian xảo, theo phía sau tên này còn có hai đại hán cao lớn nhìn rất có khí chất làm chân chó, khi tên này vào phòng nhìn thấy Long Linh Nhi thì liền biến đổi thái độ. Hắn ân cần hướng về phía Long Linh Nhi hỏi thăm:
" Phải rồi, ngươi có thể cho ta biết tên của người được không? "



Xuân Đức đang phiêu phiêu nghe vậy thì nói đùa một câu.



" Thế cô muốn biết tên nào, tên ở nhà hay tên ở tiên đạo."



Long Linh Nhi có chút e dè, nàng dùng giọng nói có phần ngượng ngùng hỏi:



" Thế ta muốn biết cả hai có được không? "



Xuân Đức nhếch mép cười tà, thổi ra một vòng khói nói:



" Chỉ một thôi."



Long Linh Nhi dùng đôi mắt to tròn nhìn hắn, sau đó nói:



" Vậy nói cho ta biết tên ở nhà của ngươi đi. Mà ta tên là Long Linh Nhi, sau này ngươi có thể gọi ta là điềm điềm."



Xuân Đức nghiêng đầu nhìn Long Linh Nhi cười nói:



" Cái đó ta biết rồi, lúc ta sưu hồn cô thì biết rồi, ta còn biết rất nhiều thứ về khác nữa kia. Có muốn ta kể không. Khà khà. Sau này cô có thể gọi ta là Củ Cải, đây là danh hiệu mà mọi người hay gọi ta."