Cân Cả Thiên Hạ

Chương 805 : Linh Nhũ Huyền Đàm

Ngày đăng: 17:49 30/04/20


Đang còn định nói thêm vài câu nhưng bị lời nói của Xuân Đức làm cho cứng họng. Nàng ta trợn to đôi mắt nhìn chằm chằm Xuân Đức, một tay thì chỉ thẳng mặt Xuân Đức, ngực liên tục phập phồng.



" Ngươi... Ngươi...Ngươi...Ngươi nói dối. Ta làm sao có thể thích loại người như ngươi kia chứ."



Nàng ta ngươi ngươi mãi cũng nói ra được một câu hoàn chỉnh. Trên mặt cô nàng đã đỏ lên vì tức giận.



Xuân Đức nhìn thấy đối phương chỉ bị mình nói đùa một câu thì đã thành cái bộ dạng này thì không khỏi buồn cười, hắn tự nhiên như ruồi tiến lại trước mặt nàng ta,trước con mắt kinh ngạc của mọi người hắn dùng một tay liên tục vỗ nhẹ đầu Chí Vô Song.



Vừa vỗ nhẹ hắn vừa cười khà khà nói:



" Rồi,rồi rồi, ta biết nàng da mặt mỏng. Ta sẽ không nói chuyện đó ra mà, được chưa. Ngoan. Đừng tức giận."



Chí Vô Song lúc này mặt đã đỏ như quả táo, nàng ta hung hăng dùng hai tay đẩy mạnh hắn ra, vừa đẩy nàng ta vừa gắt:



" Ngươi tránh ra, đừng có động vào người ta."



Có điều cô nàng này mặc dù đã dùng gần hết sức lực nhưng vẫn vô phương đây Xuân Đức tránh ra, thành ra lúc này hình tượng hai người có chút quỷ dị, Chí Vô Sóng thì đặt hai tay lên lồng ngực của Xuân Đức nhìn chẳng khác quái gì mấy đôi tình nhân đang tình tứ(ve vãn) với nhau.



Ánh mắt những người khác thoáng cái trở nên quái dị lên. Đến ngay cả Nhạn Tuyết cùng Long Linh Nhi đang đi lại đây cũng phải dừng lại.



Nhìn thấy cảnh thì Nhạn Tuyết liền kéo kéo tay áo của Long Linh Nhi hỏi nhỏ:



" Linh Nhi bạn nói xem, hai người đó sẽ không phải có tình ý(một chân) với nhau chứ? "



Long Linh Nhi theo bản năng lắc lắc đầu nhưng ngay sau đó lại gật gật đầu. Thấy biểu hiện khác lạ của bạn tốt thì Nhạn Tuyết có phần kì quái nói:



" Đừng nói là bạn cũng có tình ý với ca ca của mình nhé."



Nghe được lời này của Nhạn Tuyết, Long Linh Nhi liền nhảy cẫng lên, nàng ta liên tục xua tay nói:



" Không có, không có, chuyện đó không thể nào. Mình với ca ca của bạn không hề có chút tình cảm nào cả."




" Muội đâu phải tiểu hài tử chứ, hừ hừ, vậy kẹo đâu đưa đây muội."



Nói xong nàng liền chìa tay ra đòi kẹo.



Xuân Đức cảm thấy mình bị nội thương rồi, mới vừa nói không cần, xong lại đòi. Hắn cảm thấy nữ nhân thật cực kì khó lý giải, chẳng mang theo tí tính logic nào cả.



Trong lúc nhất thời hắn ngây ra như phỗng không biết nên làm cái gì cho phải, nhìn thấy biểu hiện của hắn như vậy thì Nhạn Tuyết lại bắt đầu có biểu hiện muốn khóc, hai mắt rưng rưng.



Nhìn thấy vậy hắn liền cảm thấy toát mồ hôi, hắn nhanh miệng nói:



" Rồi rồi rồi, đừng có khóc, cái kia đợi về nhà, về nhà ca ca dẫn muội đi ăn thả cửa luôn. Được chứ? "



Tô Nhạn Tuyết lúc này liền thay đổi một sắc mặt mới, nàng dùng ánh mắt không tin tưởng nhìn Xuân Đức.



" Ca ca nói thật chứ? "



Xuân Đức đương nhiên là gật đầu rồi, hắn gật gù, vẻ mặt trịnh trọng nói:



" Đương nhiên là thật, người thật thà như ca muội còn không thể tin tưởng được sao, ca dám đảm bảo, trên đời hiếm có ai thật thà được như ca, ca tự nhận số 2 không ai dám nhận số 3."



Ở bên cạnh Long Long Nhi nghe thế thì khóe miệng liên tục co giật, nàng thầm nghĩ.



" Phải nói ngược lại mới đúng, thiên hạ đệ nhất giả dối thì có. "



Nhưng cũng phải công nhận diễn kỹ của Xuân Đức đã đạt tới mức thượng thừa, nói dối mà mặt không đỏ tim không đập nhanh, đến cả suy nghĩ cũng vậy(giả ý). Và nạn nhân của hắn thì rất vui vẻ.



Nhạn Tuyết lúc này ngưng khóc, cười hì hì nói:



" Ca ca hứa rồi đấy. Hì hì."