Cân Cả Thiên Hạ
Chương 869 :
Ngày đăng: 17:50 30/04/20
Ngay tên một khu vực hoang mạc.
Một vết nứt hư không hiện ra, quang mang màu tím từ bên trong vết nứt kia phóng ra xung bên ngoài, nhuộm cả một vùng không gian nơi đây thành màu tím huyền ảo. Những hiện tượng này không kéo dài lâu, chỉ vừa lóe lên liền đã vụt tắt.
Ngay khi ánh sáng màu tím biến mất thì ngay tại phụ cận vết nứt vết nứt không gian trước kia một nhóm người hiện ra, nhóm người này không ai khác chính là đội ngũ của Xuân Đức.
Không tính Xuân Đức cùng Tôn Khánh Nguyên thì 15 người còn lại đều là nửa bước vương giả cả. Riêng Mộng Hồng Trần cùng với 3 người khác cũng là đã tầng 3(giai đoạn 3) những người còn lại cũng đều là tầng 2.
Linh áp cường đại từ những người này dọa cho đám quỷ vật cấp thấp không dám tới gần phạm vi vài dặm. Cả đám chỉ có thể ở từ xa mà gào rú. Đám quỷ vật cấp thấp tuy trí khôn không có nhưng bù lại bản năng rất mạnh. Nếu không có con thủ lĩnh dẫn đầu thì đám quỷ vật cấp thấp này nếu gặp cường giả sẽ ngay lập tức bỏ chạy hoặc lẩn trốn xuống bên dưới lòng đất.
Không cần phải đợi tới khi Xuân Đức nhắc nhở những người này sau khi nhìn chung quanh một lát thì liền lấy ra bản đồ địa hình. Cũng giống như cái bản đồ mà trước kia Tôn Khánh Nguyên đã từng dùng, bản đồ những người này mang theo cũng dạng hình cầu, một khi truyền vào pháp nguyên sẽ phát sáng hình thành một bản đồ 3d sống động.
Sau khi cẩn thận xem xét bản đồ xong thì Mộng Hồng Trần hướng về phía hắn báo cáo:
" Chúng ta đang tại khu vực đông nam Hoang Mạc Tử Thần là nằm ở vòng trong Bàn Long Quy Khư, cách nơi trấn thủ của đám Long Tộc gần 200 vạn dặm về phía bắc. "
Hắn khẽ nhíu mày một cái nhưng còn chưa làm ra quyết định thì lại có chuyện bất ngờ phát sinh. Từ nơi xa xa một cơn bảo cát đang cuốn đến nơi đây nếu mà nhìn kỹ thì có thể phát hiện ra bên trong bảo cát kia có hai con quỷ vật có diện mạo khá giống với nhân loại. Ngoại trừ bộ dạng có đôi chút dữ tợn cùng một cái đuôi thật dài ra thì những điểm khác khá giống.
Ánh mắt của hắn lúc này khóa chặt lấy hai con âm quỷ bên trong bảo cát kia. Hắn có thể cảm nhận ra hai con âm quỷ này đẳng cấp hẳn không thấp hơn so với tu sĩ Vương Giả sơ kì. Hắn có chút không ngờ đến vừa dịch chuyển sai lệch vào vòng trong thôi liền đã gặp loại âm vật khủng bố thế này.
Những người khác sau khi nhìn rõ bên trong bão cát là thứ gì thì sắc mặt liền thay đổi, trong mắt người nào người nấy đều không che giấu được sự lo lắng nhưng khi bọn họ nhìn qua Xuân Đức vẫn bình tĩnh đứng ở đó thì cả đám cũng an tâm trở lại.
" Thần thông mới à? "
Bóng Ảnh thò tay lôi ra ra mấy miếng thịt tươi còn dính ở kẻ răng sau đó ăn lại, hắn cười vui vẻ nói:
" Không phải, là năng lực mới thức tỉnh. Nhưng chỉ là một phần nếu có được càng nhiều loại âm vật này để ăn thì thức tỉnh hẳn sẽ nhanh hơn. Đồ ăn lần trước sắp hết rồi với đám cấp thấp bây giờ với đệ đã không có hiệu quả."
Mỉm cười gạt đầu, Xuân Đức mang ra con Quỷ Linh ném cho Bóng Ảnh nói:
" Cho lão nhị ngươi đấy. Nó thích hợp hơn với lão nhị ngươi. "
Tiếp nhận con Quỷ Linh, Bóng Ảnh cũng không có khách khí mà cho ngay vào miệng cắn thành vài khúc rồi nuốt xuống.
" Đồ ăn ngon đấy ca. Thôi đệ về chở lại tu luyện, có việc nhớ gọi đệ, có đồ ăn ngọn cũng nhớ gọi đệ đấy."
Nói xong Bóng Ảnh liền hóa thành sương mù màu đen tan biến đi mất.
Bóng Ảnh đi rồi nhưng những người khác thì vẫn đang còn trợn to mắt ra mà nhìn, ngay cả Tôn Khánh Nguyên là Ác Ma Hộ Vệ đời đầu có được truyền thừa nhưng lần đầu tiên thấy được Bóng Ảnh cũng phải trợn mặt ngoắc miệng ra.
Hắn đầu tiên trong đời nhìn thấy thứ đáng sợ như vậy. Thân thể của một vị Vương Gia cứng rắn tới mức nào vậy mà có thể cắn đứt làm 2 đoạn. Một cảm giác sợ hãi đến từ tận sâu bên trong linh hồn hắn dâng lên.