Cân Cả Thiên Hạ
Chương 908 : Cuộc sống mệt mỏi
Ngày đăng: 17:51 30/04/20
Nhưng ngay vào lúc này, thiên địa một lần nữa biến động. Bầu trời còn vừa mới rực lửa nhưng lúc này âm phong cuồn cuộn, gió lạnh rít lên từng cơn. Âm phong đi tới đâu thì dung nham đang nóng chảy ở bên dưới liền bị đông cứng, đen xạm lại.
Cùng lúc này từ bên trong âm phong kia truyền đến từng hồi gào rống.
" Gừ gừ.... Gào gào..."
Tiếng gào rú khá giống tiếng gầm thét của dã thú, bên trong có thể nghe ra được đối phương đang tức giận cực độ.
Ngay khi nghe được âm thanh gào rú này thì lớp màn sáng bảo vệ thành trì phía tây lập tức được giải trừ, cùng với đó là hàng loạt cao thủ từ Thần Quân Tiên Cảnh trở lên xuất hiện bay thẳng ra phía bên ngoài. Bay vào bên trong âm vụ cuồn cuộn kia.
Ngay cả mấy tên Tinh Vương Tiên Cảnh vừa hợp lực thi triển ra tiên thuật sát chiêu cũng đi ra tham chiến,nhưng trạng thái của mấy tên này có phần tốt lắm, nếu trước kia là 10 thì bây giờ không còn 3-4 phần.
Rất nhanh thì những tiếng nổ rền vang từ bên trong âm vụ kia bắt đầu truyền ra, tiên thuật lập lòe như pháo hoa vạch phá bầu trời, quỷ thuật khó lường kéo theo cả một phương thiên địa cũng phải lu mờ.
Nhìn thấy tràng cảnh như vậy thì Xuân Đức cười nói:
" Bây giờ mới là lúc bắt đầu. Em nói xem lần này sẽ là nhân tộc hay đám âm quỷ sẽ dành phần thắng? "
Vũ Y lắc đầu nói:
" Em không biết nhưng em nghĩ nhân tộc hẳn là sẽ là kẻ chiến thắng, dù sao bọn họ vẫn còn một tên Tinh Vương Tiên Cảnh hậu kì. Mà anh ơi? "
Tiếp sau đó thì Xuân Đức, Vũ Y cùng Sói Mập vẫn là khán giả đứng từ bên ngoài quan sát. Nhìn cảnh vô số cao thủ đánh nhau sống chết, thi thoảng thì lại có một người vẫn lạc nhưng Xuân Đức cũng chẳng có bao nhiêu cảm xúc cả.
Chiến đấu hắn thấy cũng đã nhiều,, người chết tuy không phải là ngày nào cũng gặp nhưng cũng thường xuyên, giết người hắn cũng đã giết qua, bây giờ giết nhiều quá rồi khiến cho cảm xúc bản thân bị trai lì ra. Thấy cảnh tượng thi thoảng lại có một người chết thì trong mắt hắn cũng chẳng khác gì một trò đùa cả, chết thì cũng đã chết rồi còn có gì đáng ngạc nhiên đâu.
Tự nhiên hắn cảm thấy cuộc đời thật hết cả thú vui, hắn nhớ trước kia nhìn thấy mấy cái cảnh tượng máu tanh, ví như thân thể bị phân ra thành nhiều khúc, chặt đầu, hay cả người nổ tung thành mưa máu thì cảm thấy phấn khích vô cùng. Giờ không biết vì sao mà nhìn thấy mấy cảnh tượng như vậy hắn chẳng còn cảm xúc dâng chào nữa.
" Thật nhạt nhẽo."--- Đang quan sát trận chiến, hắn bỗng nhiên thở dài rồi nói ra một câu.
Nói xong một câu này thì hắn không có tiếp tục quan sát nữa mà nằm tựa vào bụng của Sói Mập, ánh mắt hắn nhìn về phía xa xăm.
Vũ Y đang quan sát trận chiến, ghi nhớ từng chiêu thức hay thần thông đặc biệt của những kẻ nàng chọn làm mục tiêu nhưng thấy Xuân Đức có biểu hiện có vẻ buồn chán thì nàng không khỏi ngạc nhiên hỏi:
" Anh hai làm sao vậy? Tự dưng sao nhìn buồn vậy."
Khẽ nhếch môi cười yếu ớt, hắn có chút mệt mỏi nói ra:
" Anh chỉ là cảm thấy có đôi chút mệt mỏi mà thôi. Từ khi lên cao thiên đến giờ anh chưa một ngày được ngủ an giấc, không phải là cả ngày chém giết, thì cũng là trị thương, không trị thương thì cũng là tu luyện võ kỹ. Tự dưng muốn vào bên trong không gian vong linh nằm ngủ một giấc cho thoải mái."
Vũ Y nghe Xuân Đức nói vậy thì cảm ông anh mình có chút thật đáng thương. Nàng lúc này cũng không có nói lời an ủi, nàng đi qua ngồi cạnh với hắn sau đó lặng yên không nói thêm bất cứ điều gì.