Cân Cả Thiên Hạ
Chương 939 : Một ngày tốt đẹp của bóng ảnh-3
Ngày đăng: 17:51 30/04/20
Nhìn thấy con Thanh Long đang hướng về phía mình đánh tới thì Tống Thanh khẽ hừ lạnh một cái, sau đó lấy ra một thanh tiên kiếm nhắm thẳng đầu con Thanh Long chém ra một kiếm, cùng lúc đó hắn hét lớn:
" Chết."
Một vệt bán nguyệt kiếm quang màu lam sắc to lớn chém thẳng vào đâu con Thanh Long, con Thanh Long kia vô lực phản kháng, chỉ thấy nó " gào " lên một tiếng thê lương sau đó hóa thành điểm điểm tinh mang màu xanh.
Nhìn thấy con Thanh Long đơn giản một kiếm liền bị bản thân tiêu diệt thì Tống Thanh liền cười lạnh, hắn lúc này càng tăng tốc nhanh hơn bám theo hai người Long Thần cùng Long Bạch. Nhưng ngay vào lúc hắn đang khinh thường hai người Long Thần cùng Long Bạch thì dị biến phát sinh.
Điểm điểm tinh mang đầy trời lúc này trong nháy mắt liên kết lại với nhau hình thành một cái lồng giam ánh sáng, giam lại Tống Thanh phía bên trong.
Tống Thanh lúc này vẫn bình tĩnh nâng lên tiên kiếm vận dụng tiên thuật chém ra 2 kiếm.
" Ầm ầm."
Nhưng ngay lập tức sắc mặt của Tống Thanh liền hiện lên vẻ hoảng sợ, hắn vậy mà không thể phá vỡ cái lồng giam này, hắn lúc này cũng bắt đầu không giữ được bình tĩnh nữa vì phía sau quái vật không đầu đã đuổi theo phía sau.
Hắn liên tục vung tiên kiếm liên tục chém xuống.
" Ầm ầm... ầm ầm... Rắc..."
Phải mất 12 kiếm thì hắn mới phá nát được cái lồng giam ánh sáng nhưng cũng đúng vào lúc này hắn cảm nhận được nguy hiểm cực độ từ phía sau lưng, hắn ngay lập tức cưỡng ép sử dụng dịch chuyển tức thời.
" Vèo."
" Chết tiệt, thứ kia là dạng quái vật gì mà lại đáng sợ như vậy. Quỷ vật đáng sợ như vậy hẳn chỉ có khu trung tâm mới xuất hiện. Vì sao nơi đây lại xuất hiện. Nếu ta có thể thoát khỏi nơi này thì từ nay về sau ta thề không bao giờ đặt chân vào nơi quái quỷ này nữa."
Nhưng ngay lúc này nàng đột ngột dừng lại nhìn về thân ảnh của một người không biết từ khi nào đã xuất hiện phía trước. Người đang chặn đường ở phía trước là một thanh niên mặc hắc y bề ngoài vô cùng tuấn lãng nhưng dao động tu vi lại cực kì mờ mịt. Nàng cũng không rõ đối phương là ai, là bạn hay là địch nên giữ một thái độ cảnh giác, vừa nhìn chằm chằm đối phương vừa hỏi:
" Ngươi là kẻ nào, vì sao lại xuất hiện ở nơi đây."
Người thanh niên phía trước nghe vậy bỗng nhiên cười lên hắc hắc nói:
" Vừa mới gặp nhau cách đây không lâu, vì sao cô nương lại nhanh quên quá vậy. Chúng ta lại gặp mặt."
Thanh niên kia vừa mở miệng nói chuyện thì Điệp Vũ liền lui về phía sau, lông tơ nàng dựng ngược, ánh mắt nàng khó tin nhìn thanh niên đang ở phía trước, tuy bề ngoài thay đổi nhưng giọng nói của đối phương thì nàng vừa nghe đã liền nhận ra, cái âm thanh lạnh lẽo âm u như vọng từ trong thi sơn kia thì có chết nàng cũng không quên.
Ngay sau đó nàng ngay lập tức quay đầu muốn bỏ chạy nhưng ngay khi nàng vừa quay đầu thì liền có một bàn tay ôm lấy nàng từ phía sau lưng, ngay lập tức cả cơ thể nàng cứng ngắc, từng đợt khí lạnh truyền đi khắp thân thể, cùng lúc này cái âm thanh đáng sợ kia lại vang lên:
" Ngoan, không cần cố làm ra cái gì ngu ngốc. Ngươi có tác dụng nhất trong 5 tên mà ta gặp hôm nay, theo ta về gặp đại ca,ta nghĩ đại ca sẽ không giết ngươi đâu. "
Điệp Vũ lúc này nhìn xuống ngực của mình, nhìn thấy 5 ngón tay đen ngòm đang đâm vào trong ngực nàng một đoạn thì sắc mặt nàng trắng bệch. Nàng lúc này theo bản năng gật đầu, vừa gật đầu nàng vừa nói:
" Đừng giết ta, ngươi nói gì ta cũng làm theo."
Bóng Ảnh nghe vậy thì cười tà, hắn vươn cái lưỡi dài như lưỡi rắn của hắn ra khẽ liếm tai của Điệp Vũ một cái, cơ thể Điệp Vũ trong nháy mắt run lên, nàng cũng không phải cảm thấy kích thích cái gì mà là cảm thấy lạnh sống lưng.